Tiêu
 chuẩn mà chúng ta phân loại mọi người thành kẻ thù hay bạn bè rất rõ 
ràng. Nếu một người gần gũi hay tử tế tốt bụng với ta, người đó là bạn 
của ta. Nếu một người làm hại hoặc gây khó khăn cho ta, người đó là kẻ 
thù của ta. Kèm với sự ưa thích mà chúng ta dành cho các người thân 
thương là những tình cảm như lòng quyến luyến và sự mong ước được gần 
gũi mến yêu. 
Tương tự,
 chúng ta dành cho những người chúng ta không thích với những cảm xúc 
tiêu cực như tức giận hay oán thù. Do đó, lòng từ bi của chúng ta dành 
cho mọi người luôn có giới hạn, thiên vị, thành kiến và với điều kiện là
 liệu chúng ta cảm thấy có gần gũi được với họ hay không.
Lòng từ 
bi chân thật phải là vô điều kiện. Chúng ta nên thực hành tâm xả để vượt
 qua những cảm xúc phân biệt và thiên vị. Phương cách để tu luyện tâm xả
 là chúng ta suy nghiệm về tính không bền chắc của tình bạn. Trước hết 
chúng ta cần suy xét để nhận thấy không có gì bảo đảm rằng người bạn 
thân của chúng ta hôm nay sẽ mãi mãi là bạn thân suốt đời. Tương tự 
chúng ta có thể tưởng tượng rằng người mà chúng ta không ưa thích không 
hẳn sẽ mãi mãi như vậy. Các suy nghĩ đó khuếch tán những cảm xúc mạnh mẽ
 của sự thiên vị và hủy diệt tính bất biến của tình cảm lưu luyến trong 
chúng ta. 
Chúng ta 
cũng có thể suy niệm về những hậu quả tiêu cực của lòng quyến luyến mà 
chúng ta dành cho bạn bè và ác cảm đối với kẻ thù. Những cảm giác của 
chúng ta đối với bạn bè và người yêu đôi khi làm cho chúng ta mù quáng. 
Chúng ta phóng đại những phẩm chất mà mình khao khát nơi người đó và tin
 chắc là mình không hề sai lầm. Sau đó, khi chúng ta nhận thấy sự việc 
không đúng với những gì mà chúng ta phóng đại rồi chúng ta choáng váng. 
Chúng ta đu đưa rơi từ đỉnh cao tột cùng của tình yêu và mong ước xuống 
đến sự thất vọng, chán ghét và thậm chí là tức giận. Ngay cả cảm giác 
hài lòng và thỏa mãn trong mối liên hệ với một người nào đó mà chúng ta 
yêu thương có thể dẫn đến sự thất vọng, chán nản và căm thù. Các phần tử
 có cảm xúc mạnh mẽ như những người có tình yêu lãng mạn và lòng căm thù
 chính trực thường bị lôi cuốn bởi những cảm xúc này và niềm vui của họ 
chỉ thoáng qua. Theo quan điểm Phật giáo, tốt hơn hết chúng ta không nên
 nắm giữ những cảm xúc như vậy ngay từ lúc đầu. 
Những hậu
 quả khi bị chế ngự bởi lòng hận thù là gì? Danh từ “Shedang” hay “căm 
thù” của Tây Tạng có nghĩa là sự thù nghịch từ nơi sâu thẳm trong lòng. 
Có một điều gì đó không hợp lý khi chúng ta phản ứng lại những điều bất 
công hoặc gây tổn hại bằng tâm thù hận. Lòng căm thù của chúng ta 
chẳng gây ảnh hưởng đến thân xác kẻ thù của chúng ta, nó không làm tổn 
hại cho họ. Đúng hơn, chính chúng ta lãnh chịu những hậu quả xấu, đắng 
cay do lòng hận thù của chúng ta gây ra. Nó đục khoét chúng ta từ bên 
trong. Khi tức giận, chúng ta ăn chẳng biết ngon. Chúng ta không
 thể ngủ thẳng giấc, nằm lăn qua trở lại suốt đêm mà không cách nào chợp
 mắt được. Nó ảnh hưởng sâu xa đến chúng ta trong khi đó kẻ thù của 
chúng ta tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc không biết gì đến tình trạng 
phiền muộn của chúng ta. 
Vượt 
thoát ra khỏi lòng hận thù và tức giận, chúng ta có thể xử lý mọi tình 
huống có kết quả tốt hơn nhiều. Nếu chúng ta tiếp xúc mọi việc với tâm 
xả chúng ta sẽ nhìn thấy vấn đề một cách rõ ràng hơn và từ đó giúp chúng
 ta áp dụng phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề. Ví dụ, nếu một 
đứa bé đang làm một hành động gì đó gây nguy hiểm cho chính nó và mọi 
người như là chơi với những que diêm, chúng ta có thể trừng phạt nó. Khi
 chúng ta đối xử một cách thẳng thắn như vậy, một điều rất có thể xảy ra
 là đứa bé sẽ không phản ứng sự tức giận của chúng ta mà đáp lại ý thức 
khẩn cấp và lo ngại của chúng ta. 
Đây là 
cách giúp chúng ta nhận biết rằng kẻ thù đích thực hiện đang nằm trong 
lòng chúng ta. Đó là tính ích kỷ, lòng quyến luyến và sự tức giận của 
chúng ta. Chúng ta nên biết khả năng kẻ thù gây hại cho chúng ta rất hạn
 hẹp. Nếu một người nào đó thách thức kích động chúng ta, chúng ta nên 
kiềm chế bản thân mình không trả đũa lại, thì dù cho người đó có làm gì 
đi nữa họ cũng không thể gây hại cho chúng ta. Trái lại, khi những cảm 
xúc mạnh mẽ như vô cùng tức giận, căm thù hay lòng ham muốn xuất hiện, 
chúng tạo nên sự rối loạn trong tâm hồn chúng ta. Ngay lập tức chúng phá
 hoại sự an lạc trong tâm chúng ta cũng như tạo nên sự buồn phiền, đau 
khổ và hủy diệt công đức tu hành của chúng ta. 
Khi chúng
 ta hành trì tâm xả, chúng ta có thể nhận thức được rằng những khái niệm
 về “kẻ thù” và “bạn bè” có thể thay đổi và tùy thuộc vào nhiều yếu tố 
khác. Không có ai vừa mới sinh ra đã là bạn bè hay là kẻ thù của chúng 
ta và cũng không có gì bảo đảm rằng các thân hữu mãi mãi sẽ là bạn bè 
của chúng ta. “Bạn bè” và “kẻ thù” được phân chia tùy thuộc vào thái độ 
cư xử của họ đối với chúng ta. Những người mà chúng ta tin rằng họ yêu 
thương và chăm sóc chúng ta, chúng ta thường xem họ như những người bạn 
thân và thương mến của mình. Những người mà chúng ta tin rằng họ có 
những ý nghĩ xấu và muốn làm hại chúng ta là những kẻ thù của chúng ta. 
Cho nên, chúng ta xem mọi người là bạn bè hay kẻ thù đều dựa trên nhận 
thức về những ý tưởng và cảm xúc mà họ dành cho chúng ta. Vậy thì, không
 có ai thực sự là bạn bè hay kẻ thù của chúng ta. 
Chúng ta 
thường nhầm lẫn giữa hành động của một người và con người thực sự của 
họ. Thói quen này khiến chúng ta quyết định rằng bởi vì một hành vi hay 
lời nói nào đó, người ấy trở thành kẻ thù của chúng ta. Tuy nhiên, thực 
ra người đó không hẳn là bạn và cũng không phải là thù. Họ không phải là
 Phật tử hay Thiên Chúa giáo; không phải là người Trung Hoa; cũng không 
phải là người Tây Tạng. Trong nhiều trường hợp, một người mà chúng ta 
liên hệ lâu dài có thể thay đổi và trở thành người bạn thân nhất của 
mình. Cho nên, chẳng có gì lạ khi chúng ta nghĩ rằng: “Ồ! Bạn đã từng là
 kẻ thù của tôi trong quá khứ, nhưng hiện tại chúng ta là những người 
bạn tốt”. 
Phương 
pháp khác để tu tập tâm xả, cũng như vượt qua cảm xúc thiên vị và phân 
biệt là chúng ta nên suy nghĩ rằng mọi người đều bình đẳng và khao khát 
được có hạnh phúc cùng không thích khổ đau. Thêm nữa, tất cả chúng ta 
đều cảm thấy rằng mình có quyền hoàn thành khát vọng này. Làm sao chúng 
ta biện hộ cho điều ấy? Rất đơn giản, nó là một phần trong bản chất căn 
bản của con người. Tôi không phải là người duy nhất, bạn cũng không có 
một đặc quyền nào cả. Khao khát của tôi muốn được hạnh phúc và vượt qua 
đau khổ là một phần trong bản tính của tôi; đó cũng là một phần trong 
bản tính của bạn. Như vậy, tất cả mọi người đều có quyền hưởng hạnh phúc
 và tránh khổ đau, đơn giản vì mọi người có chung bản tính căn bản này. 
Dựa trên 
nền tảng của sự bình đẳng này, chúng ta nên phát triển tâm xả đối với 
mọi người. Trong lúc thiền định, chúng ta cần luyện tập tư tưởng “Chính 
bản thân tôi muốn sống có hạnh phúc và không thích khổ đau, mọi người 
khác cũng vậy; chính bản thân mình đương nhiên có quyền thỏa mãn khát 
vọng này và mọi người cũng có”. Chúng ta nên lập lại ý tưởng này vào lúc
 chúng ta thiền định và cả trong cuộc sống hằng ngày cho đến khi nó thấm
 nhuần vào tâm hồn chúng ta. 
Còn một 
điều quan trọng cuối cùng, là con người, hạnh phúc của chúng ta tùy 
thuộc rất nhiều vào đời sống của mọi người và chính sự sống của chúng ta
 là kết quả của sự đóng góp của nhiều người khác. Sự ra đời của chúng ta
 phụ thuộc vào cha mẹ chúng ta. Sau đó, chúng ta cần sự chăm sóc và tình
 thương của cha mẹ chúng ta trong nhiều năm. Sinh kế, nơi ở và phương 
tiện sinh sống của chúng ta; ngay cả sự thành công và danh tiếng của 
chúng ta cũng là kết quả của nhiều đóng góp của vô số người khác. Trực 
tiếp hay gián tiếp, nhiều người liên hệ đến sự tồn tại của chúng ta – 
chưa kể đến hạnh phúc của chúng ta. 
Nếu chúng
 ta mở rộng sự suy luận vượt khỏi giới hạn của một đời người, chúng ta 
có thể nhận thấy rằng trải qua nhiều kiếp trước của chúng ta - thực ra, 
kể từ lúc khởi thủy khai thiên lập địa, rất nhiều người đã đóng góp vô 
số kể vào hạnh phúc của chúng ta. Chúng ta có thể kết luận: “Ta dựa vào 
đâu để mà đối xử phân biệt? Tại sao mình có thể bày tỏ thân thiện với 
một số người và thù nghịch với một số người khác? Ta phải vượt qua mọi 
cảm xúc phân biệt và thiên vị. Mình phải giúp đỡ cho mọi người một cách 
bình đẳng như nhau”.
Trích từ sách: An Open Heart
Nguyên tác: Đức Đạt Lai Lạt Ma  
Chuyển ngữ: HT Thích Trí Chơn