Tuổi ấu thơ ấy, những ngày đầu tiên mới mở mắt chào 
		đời ấy, không ai còn nhớ. Lớn lên một chút, tôi biết lắng nghe cô bé 
		hàng xóm ru em, để mường tượng lời Mẹ ru khi mình còn tấm bé. Bé cũng 
		bằng tuổi tôi thôi; còn bé lắm, chưa ẳm nổi em mười mấy tháng. Cô bé đưa 
		võng em, những lời ru liên miên bất tận, không biết từ đâu, mà cô hát 
		lên theo cảm hứng ngẫu nhiên, theo vần điệu tự nhiên. Cô bé không được 
		đi học, không biết chữ. Thơ là hơi thở của Mẹ ru, đã thấm vào da thịt, 
		thấm sâu vào tim. Vần điệu theo lời ru, như con gió qua đồng lúa chín rì 
		rào, không vì sao, không vì ai. Sự sống được nuôi dưỡng, được lớn lên 
		trong những chuyển động hồn nhiên như vậy.
		
Lời Mẹ ru, khi ta còn quá bé bỏng để nghe và nhớ. 
		Cơ hồ như hoài niệm mông lung về một quá khứ huyền thoại hoang sơ, vừa 
		thoáng qua trong khoảnh khắc mà thôi.  Một cái gì đó vô tình, hồn nhiên 
		và tinh khiết, vẽ lên những ảnh tượng mơ hồ, không hình thù, không tên 
		gọi, chập chờn theo nhịp sáu-tám, như à ơi theo tiễng võng đưa. Nó chập 
		chờn trong tôi suốt cả một đời, thăng trầm theo sông nước. 
		
Lớn lên theo năm tháng, như dòng suối trôi qua bến 
		bờ hoang vu, tĩnh lặng, rồi bất chợt đổ xuồng ghềnh thác, gào thét và 
		bắn tung bụi nước, qua làng mạc, qua phố thị, ngập tràn khói lửa. Từ đó, 
		trong giấc mơ, nghe lời Mẹ ru rơi trong tiếng khóc nghẹn ngào của chinh 
		phụ. Một thế kỷ đảo điên, điệu lục bát bỗng nghe trong cung bậc lạc 
		loài. Lời thơ thay đổi; điệu thơ thay đổi; một thế kỷ thi ca thay đổi. 
		Nhưng những ai từng lớn lên trong tiếng Mẹ ru, làm sao quên được những 
		câu thơ lục bát? Tôi biết mình không thể làm được một bài thơ lục bát; 
		mà hồn thơ đã bị đẽo gọt qua những khúc quanh phố thị. Phố thị với những 
		khủng hoảng cơ giới. Rồi những đêm, theo dõi bóng trăng mờ, tìm về “cây 
		đa bến cũ, con đò nằm xưa”, âm hưởng lục bát của Nguyễn Du chợt đầy tâm 
		tư vào những bước đường phiêu lưu của lịch sử. Tình cờ, những câu thơ 
		lục bát của Hoài Khanh chợt khuấy động. Nó ngân vang từ phương trời đồng 
		vọng của Nguyễn Du, ngay giữa dòng lịch sử cuồn cuộn sóng, hay bên lề 
		cuộc Lữ tồn sinh. Ấy là âm vang đồng vọng trên những bước chân:
		
Ngược xuôi bao kẻ đi 
		về
		
Tấm thân bé mọn bên 
		lề tồn vong
		
Chuyện đời có có 
		không không
		
Phù vân một áng bụi 
		hồng xa xa
		
Cớ sao thiên hạ người 
		ta
		
Vẫn chưa tròn một 
		Quê-Nhà-Bao-Dung?
		
Vẫn chưa tỉnh giấc 
		hãi hùng?
		
Trong 
		cơn-trường-mộng-vô-cùng-thời-gian
		
(Nhớ 
		Nguyễn Du)
		
Nó hồn nhiên như lời ru của Mẹ, mà lại cay đắng như 
		thân phận Thúy Kiều. Đó là ngữ điệu của nông dân chất phác, không văn 
		hoa hay tráng lệ như các thể điệu cũ, mới, lại mang nặng trong nó trường 
		thiên bi kịch lịch sử. 
		
Lịch sử bồng bột như tấn kịch trên sân khấu ồn ào. 
		Trong những lúc tỉnh cơn tàn mộng, ta cảm thấy mình như nghệ sĩ giữa đám 
		khán giả cuồng nhiệt nhưng bạc tình. Để cho Thúy Kiều “Khi tỉnh rượu, 
		lúc tàn canh, giật mình mình lại thương mình xót xa.” Một ánh sao cô 
		độc, mà vẫn chung thủy, chân tình muôn thuở. Song,
		
Chắc chi thiên hạ 
		người ta,
		
Cũng thương cho một 
		cành hoa héo tàn 
		
		(Theo Nguyễn Trải)
		
		Ta yêu người, sao người chối bỏ? Ta yêu đời, sao đời ruồng rẫy? Không 
		đâu. Bóng thời gian đi qua, mấy ai không đầu bạc. Bởi vì con nước trôi 
		xuôi cho nên bến bờ cô độc. Bởi vì thời gian hóa thân thành lịch sử, để 
		cho mặt đất dậy lửa, và khung trời khói ám, người chơi vơi trong cuộc 
		chiến tình-thù. Hãy chờ khi dứt cuộc chiến trong ta, khi mặt trời đổ màu 
		xám xanh lên tử thi trên chiến địa, ta đi nhặt những ngôi sao đã tắt 
		trong con mắt lịm của một thời, yêu và hận, sống và chết:
		
Một phương đã rực suối nguồn
		
Vai mang xiềng xích vẫn thương bạo tàn
		
(Cát và sóng)
		
		Ta hận người, vì bóng chiều tàn hoang dại. Ta vẫn yêu người trong hơi 
		thở còn ấm giọng Mẹ ru. Vẫn lầm lì trên phố thị, cho hết buổi thanh xuân. 
		Bỗng chốc, phố thị, điện đường, lâu đài, tất cả biến mất. Trong bóng tối 
		mịt mù của ngày tận diệt, ta ngữa bàn tay, chờ đợi. Bất giác, long lanh 
		một ánh sao rừng, như giọt sương ngưng tụ trong tinh thể tồn sinh. Ngày 
		xưa, ta ngủ say trong lòng Mẹ, chợt thấy trên tóc Mẹ một đóa sao cài. 
		Ngày sau, trong cuộc Lữ đi tìm tính thể tồn sinh trong tính thể hủy diệt, 
		đâu đó mơ hồ một đóa sao cài:
		
Tóc em nửa đóa sao 
		cài
		
Đã long lanh nỗi lạc 
		loài sương vây
		
…
		
Và tôi hạt cát xa mờ
		
Một đêm nào bỗng tình 
		cờ sương tan
		
(Trong 
		giọt sương tan)
		
Hai câu thơ đẹp kinh hồn. Làm sao ta có thể tĩnh 
		lặng, âm thầm, lắng đọng, để nhìn thấy giọt sương lấp lánh trên tóc Ai? 
		Giọt sương soi bóng ngôi sao nào đó lẻ loi, heo hút; giữa một trời sương 
		lạnh buốt kinh người. Đấy thôi, tàn cuộc nhân sinh. Một trời sương bãng 
		lãng. Một vì sao cô độc, lấp lánh, và long lanh như khóe mắt vương nỗi 
		sầu thiên cổ, nỗi sầu trường mộng nhân sinh.
		
Rồi anh bước đi, và tôi cũng bước đi, từ giã nơi 
		này, vô định, như hạt cát xa mờ, để mà
		
Ngùi nghe trái đất 
		thì thầm
		
Nhỏ dòng máu lệ kiếp 
		trầm luân sâu.
		
Trong mỗi bài thơ, trong cả tập thơ, tôi nhặt từng 
		hạt sương, mà chợt nghe lạnh buốt âm thầm, bởi đâu đó trong hoài niệm xa 
		xôi, đôi mắt u huyền của một thời, một đoạn đời đã thành thiên cổ. Những 
		hạt sương trong lòng tay chợt thoáng tan; dòng thời gian ngưng động, để 
		đông cứng thành hạt bụi, ray rứt. 
		
Còn gì nữa chăng?
		
Trong ta là núi là 
		rừng
		
Là trăm tiếng hát đã 
		dừng trên môi
		
Vẫn còn ngân vang mãi đó, lời ru của Mẹ, trong vần 
		thơ sáu-tám.