“Đứa út vừa lên ba/ 
Biết mẹ qua tấm ảnh/ Miệng chỉ quen gọi cha/ Khi đói và khi lạnh/ Chị 
lớn chín tuổi tròn/ Đóng vai người mẹ nhỏ/ Vội vã học điều khôn/ Cửa nhà
 tập coi ngó/ Thằng giữa khi vào lớp/ Tên mình tưởng tên ai/ Thầy hỏi 
không biết đáp/ Nghe chim hơn nghe bài…”
    
        
            |  | 
        
            | Gia đình nhà văn Võ Hồng, chụp năm 1956 | 
    
Đến
 thăm ông một chiều mưa thu ở xứ trầm hương, mở cửa là một phụ nữ trên 
sáu mươi, cô giới thiệu mình tên Đạm, là học trò xưa, sau này thành đồng
 nghiệp của thầy Võ Hồng ở trường chuyên Lê Quý Đôn nổi tiếng của Nha 
Trang. Cô nói có chị Hằng, con gái đầu của thầy mới ở Pháp về có thể 
tiếp chuyện. Đã trên bốn năm nay thầy không viết gì nữa, nói cũng ít đi 
mà chỉ suy tư và chiêm nghiệm. Nhân vật “Chị lớn chín tuổi tròn/ Đóng 
vai người mẹ nhỏ” kể lại câu chuyện của mình, với những ký ức đau buồn 
nhưng kết thúc lại là một giấc mơ có hậu dành cho cha, người đàn ông 
không chỉ thành danh trong nghiệp văn mà còn là một người cha hết lòng 
vì con cái.
Chuyện về những người đã mất
Ngồi
 trước tôi là một phụ nữ dáng cao, đứng tuổi, trông vẻ ngoài rất hiện 
đại và năng động với đôi mắt tinh anh và nụ cười cởi mở. Trong số ba 
người con của nhà văn Võ Hồng, chỉ có chị nối nghiệp văn, tuy hơi trễ 
bởi từ khi chị xa nhà để vào Sài Gòn trọ học, cha đã âm thầm ngăn cản 
không cho chị viết văn, để thì giờ học khoa học.
Chị
 bắt đầu câu chuyện bằng cái chết của hai người thân yêu nhất đã ám ảnh 
chị từ tuổi nhỏ. Năm lên bốn, chị chứng kiến cái chết của Jô, em trai kề
 mình. “Jô đẹp và hiền lành, giống má nhất, bị sốt nặng và qua đời lúc 
mới một tuổi rưỡi. Tôi còn nhớ rất rõ hình ảnh em trong màu áo xanh 
dương, nằm trên bộ ván, đầu hướng ra cửa sổ, nắng chiều bao trùm người 
em. Tối đó em sốt cao và mọi người nhốn nháo. Rồi em chết. Tôi ra vườn 
hái hoa hoàng anh lặng lẽ đặt lên linh cữu của em. Hình ảnh đó ghi khắc 
vào tâm hồn tôi như một cuộn phim câm, sẵn sàng hiện ra mỗi khi nhớ lại 
quá khứ. Ba năm sau, mẹ tôi phát bệnh trong hai năm liền và vĩnh viễn bỏ
 ba đứa con nhỏ mà đi.
    
        
            | Nay các con nên người Mỗi đứa đi một ngả
 Mình cha căn nhà xưa
 Trông vừa quen vừa lạ
 Không còn ngày gian khổ
 Chỉ dư ngày tiêu điều
 Vắng con như cây cỏ
 Héo úa giữa quạnh hiu
 (Trích Sau ba mươi năm – thơ Võ Hồng) | 
    
 
Mới
 chín tuổi đã mất hai người thân yêu nhất, tôi đau đớn thấy cuộc đời quá
 mỏng manh và bấp bênh. Tôi không có tuổi thơ. Quanh tôi, mọi đứa trẻ 
khác đều có cha và mẹ, chúng vững vàng như được đi trên hai chân. Tôi 
chỉ còn một mình cha nên ông trở thành quý báu vô cùng. Tôi luôn sống 
trong phập phồng lo âu. Những lần cha tôi về trễ, tôi thấp thỏm đợi chờ.
 Có những đêm ngủ nằm mơ thấy cha chết, tôi giật mình kêu ba ơi trong 
nước mắt rồi yên tâm ngủ lại khi nghe tiếng ba trả lời “sao giờ này mà 
chưa ngủ?” Cha tôi không tục huyền vì sợ chúng tôi khổ, một hy sinh 
không thể nào đền đáp. Tôi rất biết ơn ông bởi càng lớn tôi càng hiểu 
nỗi khó khăn của người đàn ông đơn chiếc...” 
Thâm tình phụ tử
Chị
 lớn lên, có những điều không thể tâm sự cùng cha. Và cha cũng không thể
 đóng vai người mẹ nên ông loay hoay kiếm cách bù vào khoảng trống đó. 
Ông dặn chị giúp việc chỉ cho con ông nấu nướng. Ông dẫn con sang nhà nữ
 sĩ Tương Phố ở đường Trịnh Phong kế bên, nhờ bà dạy con mình cách ứng 
xử. Bà dạy chị từ dáng ngồi đến cách đi đứng, nói năng. Cha còn phái chị
 thay mình đến thăm những người bạn gái để “học cử chỉ dịu dàng”. Chị 
cười buồn: “Do hoàn cảnh, cả ba chúng tôi đều sống ở ngoại quốc nên ông 
càng cô độc”.
    
        
            |  | 
        
            | Từ phải: cô Đạm, chị Hằng bên nhà văn Võ Hồng | 
    
Khi
 đọc lại từng trang sách của cha, chị biết ông đã trải qua những ngày 
tháng cô đơn thế nào. Vợ mất sớm, con đi xa, đôi lúc ông chạnh lòng và 
thông cảm: “Trí nhớ chúng ta vốn rất bạc bẽo. Các con lớn lên, nên vai 
nên vế, mỗi người có bạn bè riêng tư, có mối lo lắng và vui vẻ riêng 
tư... nên các con dần dần quên nghĩ đến nhau. Mối đau khổ chung của ngày
 mất mẹ xoá nhoà dần đi...” 
Vì
 thế hôm nay chị lại trở về, mong cầu điều duy nhất là được chăm sóc 
cha. Khi làm việc, chị đem laptop xuống ngồi bên cạnh giường ông lúc ông
 ngủ, để lắng nghe hơi thở, để nhìn sắc mặt mà đoán sức khoẻ của cha vì 
theo chị, “sau này dù có đánh đổi cả vũ trụ để lấy một giờ được lo lắng 
đỡ đần cha mình, cũng không thể nào có được. Do đó tôi trân quý vô cùng 
những ngày tháng được ở bên cạnh cha tôi. Ngoài tôi ra, cô Đạm là người 
thương ba nhất. Cô là bạn rất thân của ba hơn hai mươi năm nay”.
Ngôi
 nhà nhỏ số 53 Hồng Bàng, Nha Trang bây giờ trở nên ấm áp và tràn đầy 
tình yêu thương. Nhà văn Võ Hồng giờ đây hẳn thấy yên bình khi ở bên ông
 không chỉ có một mà đến hai người phụ nữ ông yêu thương.
Ngân Hà