Trong khi làm việc 
kiếm sống, dù thu nhập mỗi người có nhiều ít khác nhau nhưng ai cũng 
nghĩ đến việc lưu một chút của để dành, tiết kiệm nhằm phòng thân, gặp 
lúc ốm đau bất trắc. Có điều, hầu hết mọi người đều có ý để dành cho 
ngày sau của đời này mà ít ai có thể nghĩ xa hơn, chắt chiu dành dụm thứ
 gì đó cho đời sau.
									
	
																	
									Dĩ
 nhiên để dành làm vốn liếng, tư lương cho đời sau, theo tuệ giác của 
Thế Tôn thì không phải là đất đai, lúa thóc, bạc tiền... Những thứ này 
khi nhắm mắt, xuôi tay không ai mang theo được. Có mang theo chăng là 
nghiệp lực sinh thời của mình. Mà nghiệp lực thì có thiện ác. Thật vô 
phúc và bất hạnh cho ai lấy ác nghiệp làm của để dành cho đời sau.
	
	
	Bốn pháp mang đến an lạc đời sau cho người cư sĩ
“Một
 thời, Đức Phật ở tại vườn Cấp cô độc, cây Kỳ-đà thuộc nước Xá-vệ. Bấy 
giờ có Bà-la-môn tuổi trẻ tên là Uất- xà-ca đến chỗ Phật, cúi đầu làm lễ
 sát chân Phật, rồi lui ngồi qua một bên, bạch Phật rằng:
- Bạch Thế Tôn, những người tại gia có bao nhiêu pháp để có thể làm cho lợi ích đời sau, an lạc đời sau?
Phật bảo Bà-la-môn:
- Có bốn pháp có thể làm cho lợi ích đời sau, an lạc đời sau. Đó là: Tín đầy đủ, Giới đầy đủ, Thí đầy đủ, Tuệ đầy đủ.
Thế
 nào là có Tín đầy đủ? Đối với Như Lai, người thiện nam có tâm kính tin,
 gốc rễ tín vững chắc, mà chư Thiên, Ma, Phạm cùng với loài người không 
thể phá hoại. Đó gọi là người thiện nam có Tín đầy đủ.
Thế
 nào là có Giới đầy đủ? Người thiện nam không sát sinh, không trộm cắp, 
không tà dâm, không nói dối, không uống rượu. Đó gọi là người thiện nam 
có Giới đầy đủ.
Thế
 nào là có Thí đầy đủ? Người thiện nam với tâm không vấy bẩn bởi sự keo 
kiệt, sống đời tại gia mà hành bố thí buông xả, thường tự tay mình cho, 
vui vẻ tu hạnh thí xả. Đó gọi là người thiện nam có Thí đầy đủ.

Thế
 nào là có Tuệ đầy đủ? Người thiện nam biết như thật về Khổ Thánh đế; 
biết như thật về Tập, Diệt, Đạo Thánh đế. Đó gọi là người thiện nam có 
Tuệ đầy đủ.
Nếu người thiện nam nào ở tại gia đình mà thực hành bốn pháp này, có thể thành tựu lợi ích đời sau và an lạc đời sau.
Phật nói kinh này xong, Uất-xà-ca nghe những gì Đức Phật đã dạy, tùy hỷ hoan hỷ, làm lễ rồi lui”.
(Kinh Tạp A-hàm, kinh 91 [trích])
Đức Phật đã chỉ rõ, của để dành cho đời sau được an vui thì rất nhiều, nhưng căn bản nhất là Tín, Giới, Thí, Tuệ. 
Tín
 là tin sâu vững chắc bất động vào Phật-Pháp-Tăng. Phật là bậc Giác ngộ,
 Pháp là những giáo huấn cao thượng của Phật, Tăng là chư đệ tử xuất gia
 tu tập theo Phật Pháp. Nếu còn chưa tin, nghi ngờ thì hãy trau dồi đức 
tin sâu sắc và thuần khiết của mình.
Giới
 là rèn luyện năm nhân cách đạo đức của người Phật tử. Giới giúp cho 
người thọ trì trở nên thuần thiện, an lành. Giới chưa tròn thì đạo đức 
chưa trọn nên cần phải sám hối và phát nguyện giữ gìn. Có giới thì mình 
và người đều an vui.
Thí
 là tùy khả năng và tâm nguyện mà xả buông, hiến tặng và cho đi một phần
 những gì mình đang có. Cho càng nhiều thì phước đức càng lớn. Chưa từng
 cho ai cái gì thì phước đức kém cỏi, đời sau sẽ thiếu hụt và khốn khó.
Tuệ
 là thành tựu chánh kiến, biết rõ như thật về Tứ diệu đế. Thấy như thật 
bản chất cuộc đời là đau khổ, mọi đau khổ ấy xuất phát từ tham ái và vô 
minh, tu tập Bát Thánh đạo thì mới chuyển hóa và đoạn tận khổ đau, chứng
 nhập Niết-bàn.
	Thế nên, Phật tử khi chưa giàu thì hãy cố làm giàu, lợi mình và lợi 
người. Khi khấm khá rồi lại vẫn tiếp tục cày cuốc cho giàu thêm nữa về 
cuối đời mà không biết đầu tư cho kiếp tương lai thì thật vô minh. Phải 
tìm cách vun bồi Tín, Giới, Thí, Tuệ để “Nay vui, đời sau vui”, những 
đời sau đều an lạc. 
	
	Quảng Tánh