Đến cầu sông Hàn, 
người từ hai lối đổ về rất đông, đúng lúc đó thì đèn đỏ ở ngã ba bật 
lên.
        
        Tôi
 dừng xe và vẫn để máy nổ chờ tín hiệu đèn xanh thì thấy một em gái đi 
xe gắn máy mang  biển số 36 – thuộc tỉnh Thanh Hóa. Tôi đoán, có lẽ em 
là tân sinh viên mới vào đây nhập  học, vì nhìn em còn trẻ lắm, gương 
mặt như ánh lên sự háo hức và tự hào về thành tích của kỳ thi lớn vừa 
trải qua. Em đi đến đúng đèn đỏ thì xe bị tắt máy, không đề cũng chẳng 
đạp được.
Đèn
 đỏ đã chỉ sang giây thứ 30. Chỉ còn 30 giây nữa là đến đèn xanh mà em 
ấy vẫn nai lưng ra hì hục đạp cần khởi động máy. Đường thì mỗi lúc một 
đông. Cái xe máy cũng ì ra một cách cố ý… Rất nhiều thanh  niên đi bên 
cạnh nhưng chẳng có ai giúp em cả. Gương mặt mồ hôi nhễ nhại nhưng em 
vẫn cố gắng làm cho máy nổ. Tôi đi bên cạnh thấy thương quá nên dựng xe 
bên mé đường đến  giúp em một  tay. Mọi người nhìn tôi như người ngoài 
hành tinh vậy, vì lúc đó tôi chuẩn bị đi dự đám cưới một người bạn thân 
nên có trang điểm một chút và ăn mặc khá tươm tất. Có lẽ giúp một người 
không quen biết trong suy nghĩ của mọi người là một việc đáng ngạc nhiên
  lắm. Mọi người hình như cũng  không  ai quen giúp một người lạ ngoài 
đường như vậy. Cuối cùng cái xe cũng nổ máy được ở giây thứ năm của đèn 
xanh. Tôi cũng lên xe đi vội vì phía sau còn một đoàn người đang chờ xe 
tôi dịch chuyển, nếu chần chừ sẽ gây “tắc” đường mất. Tôi không kịp nhìn
 lại em, chỉ nghe tiếng cảm ơn rất nhỏ thoảng bay trong làn gió mát…
Trong
 lòng  tôi nhen  nhóm  một  niềm  vui nhưng cũng chợt buồn! Thấy mọi 
người sống vô tình với nhau quá. Nhớ lại một lần tôi bị ngã xe rất đau 
trước cổng siêu thị Big C, sandal bị bật ra, chân sưng lên, tím bầm, áo 
mưa bị rách te tua thế mà không một ai giúp tôi đứng dậy cả, dù nam nữ 
thanh  niên vào siêu thị mua sắm rất đông. Cũng may ông trời còn thương 
 tôi nên tôi chỉ bị trầy xước nhẹ phần mềm thôi. Tôi tự dựng xe, mặt 
lạnh tanh vì sự vô tình của mọi người. Dù rất đau nhưng  tôi thấy không 
thể yếu đuối trong  hoàn  cảnh đó được; bình thường tôi đã khóc òa lên 
rồi.
Sau
 vụ ngã xe tôi càng ý thức hơn một điều rằng khi ai đó ở ngoài đường gặp
 khó khăn, cho dù là một người lạ mà mình trong khả năng có thể giúp thì
 hãy làm một điều gì đó cho họ. Hãy giúp và hỗ trợ họ vì chính bản thân 
mình trước nhất… Vì có thể một lúc nào đó chính chúng ta cũng có thể gặp
 những điều không may như họ! Thế nhưng  tôi thật  sự chạnh  lòng bởi 
không thể chối bỏ một sự thật: cuộc sống ngày càng hiện đại thì giới trẻ
 ngày càng hờ hững, dửng dưng với cuộc sống của mọi người xung quanh! 
Theo: Tạp Chí Văn Hóa Phật Giáo số 143 - VIỆT  HÀ