Chúng tôi quen nhau trong một sự tình cờ đầy may
 mắn vào một ngày đầu thu Hà Nội năm 2005. Qua tiếp xúc, sự am
 hiểu của anh về đất nước, lối sống và con người Việt Nam của
 anh đã đưa chúng tôi đến cái đích của tình yêu: một đám cưới 
nhỏ gọn, ấm áp tình cảm của gia đình hai bên nội ngoại vào 
mùa xuân năm 2008. 
Tôi về London sinh sống và xây dựng cuộc sống 
cùng chồng đã gần ba năm. Đến nay, mái nhà nhỏ của chúng tôi 
đón thêm một thành viên nhỏ tuổi David Thành. Tuy mang quốc tịch
 Anh của bố từ lúc lọt lòng nhưng cả gia đình chồng tôi, ai 
cũng muốn gọi David bằng tên tiếng Việt dễ thương, dù đó chỉ 
là tên đệm. Khoảng thời gian ba năm không phải là ngắn cũng 
không phải là dài nhưng đủ để tôi nhớ mảnh đất hình chữ S nhỏ
 xinh của Tổ Quốc. Nhất là khi không khí Tết đang tràn về trên 
khắp các ngả đường ngõ xóm của Việt Nam. Từ ngày quen nhau cho
 tới khi kết hôn, chồng tôi và tôi thường xuyên ăn Tết cùng gia 
đình tôi ở Việt Nam.
Người Việt Nam sống ở bên này không nhiều, phần
 lớn là các cô, các chú người Sài Gòn, rời Việt Nam sau năm 
1975, các cửa hàng của người Việt Nam cũng rất khiêm tốn chứ 
không nhiều như ở các nước Pháp, Mỹ, Canada, Australia.
Mùa xuân đầu ở London cũng là lần đầu tiên tôi 
được tận mắt chứng kiến cảnh tuyết rơi trên nước Anh. Tuyết 
đọng lại trên các cành cây thật đẹp mà cũng buồn thật đấy. 
Những bông tuyết rơi không hiểu vì sao chợt gọi lại trong tôi 
một nỗi nhớ nhung da diết. Tôi nhớ cái rét của Việt Nam, nhớ 
bánh chưng xanh và nhớ hoa đào ngày Tết. 
Tự sâu trong ký ức của tôi tràn về những hình 
ảnh, kỷ niệm đón tết về khi tôi và chồng tôi còn ở Việt Nam 
cùng bà, bố mẹ, các em, chú dì. Nhà bố mẹ tôi ở gần chợ nên
 tôi nhớ như in khoảng thời gian mà Tết đến chỉ còn tính theo 
từng ngày, từng giờ. Giờ đây, những hình ảnh đó đọng lại 
trong tôi như những kỷ niệm đẹp lặng lẽ đi về trong tâm tưởng 
như một giấc mơ. Một giấc mơ mà tôi mong nó là hiện thực ngay 
tại lúc này. 
Hình ảnh chợ đông ngày Tết, nhất là trước Tết
 hai đến ba tuần. Chợ đông vui hơn hẳn ngày thường và càng đông 
hơn khi học sinh được nghỉ học để chuẩn bị đón Tết. Ngày 
thường chợ còn có chỗ trống để mọi người có thể dùng phương 
tiện của mình vừa đi vừa mua sắm nhưng cứ mỗi độ Tết về, chợ
 chật đông người, hoa quả và hàng hóa khác. 
Tết đến gần cũng là những ngày bố mẹ tôi bận
 hơn ngày thường. Đêm nào bố mẹ cũng thức tới khuya làm hàng 
để ngày mai dậy sớm đi chợ Tết bán. Bố mẹ bán hàng hương – 
vàng – mã, mẹ thường tự tay cắt cắt, dán dán hàng hóa như mũ
 giấy, ngựa giấy, voi giấy, quần áo giấy, ủng giấy... cho ngày
 tiễn ông Công, ông Táo. Đến chợ, mẹ không quên đốt nhang thơm 
tại quầy hàng nhỏ cuả mẹ. Mẹ có duyên bán hàng nên mẹ bận 
lắm, quầy hàng nhỏ của mẹ lúc nào cũng có khách vây thành 
vòng trong vòng ngoài. Mẹ bận đến nỗi không có thời gian để ăn
 lấy một chiếc bánh rán vàng cho tới khi chợ tan. 
Mẹ à, con biết đã bao ngày như thế, con không 
thể nhớ nổi. Ngoại tóc đã ngả màu bạc trắng nhưng thương mẹ 
nên hễ ngoại dậy là tất tưởi lên chợ giúp mẹ con mình soạn 
sửa hàng. Lớn lên, ba đứa chúng con hiểu nỗi vất vả, lo toan 
cơm nước gạo tiền của bố mẹ vì gia đình và tương lai con cái. 
Vì thế, mỗi độ Tết về, năm nào tụi con cũng chia nhau ra làm 
hai, đứa thì phụ mẹ, cùng mẹ chở thêm hàng vào chợ và cùng 
bà phụ giúp mẹ bán hàng từ sáng sớm tinh mơ gà gáy cho đến 
khi chợ tan. Đứa thì ở nhà vừa giúp bố bán hàng vừa phụ thêm
 trông xe đạp, xe máy cho khách hàng. Đứa thì làm thêm hàng do 
khách hàng của gia đình gọi điện đặt và lo cơm nước. 
Con còn nhớ, cứ Tết sắp về là lại có người 
mang hạt tiêu ra chợ xay để bán. Mùi thơm cay của hạt tiêu – gia 
vị không thể thiếu trong chiếc bánh chưng xanh truyền thống làm 
con nhớ lại câu chuyện cổ tích Lang Liêu bánh chưng, bánh dày 
mà mẹ và bà thường hay kể cho chúng con nghe.
Không khí Tết còn được tô điểm thêm bằng sự 
xuất hiện của những cành lộc đón xuân. Hoa đào, quất Tết, 
cành bồng bồng xanh rờn được các lái buôn tập trung tại một 
chỗ. Những cành hoa đào phơn phớt hồng đầy nụ và hoa được mang
 ra từ miền rừng núi xa cách chợ chừng 10 đến 50 cây số. Những
 cây quất Tết màu sắc vàng rực cuả quả, màu xanh của lá và 
màu trắng của hoa với đủ kích cỡ, giá cả cũng được mang về 
chợ từ những làng hoa ở ngoại thành Hà Nội. Rồi thì hàng 
bán lá dong xanh để gói bánh chưng Tết. Những ngày này, đâu đâu
 cũng thấy một màu lá dong xanh. Những người lái buôn thường 
dùng đến cả xe tải cỡ lớn để chở lá từ những miền xa xôi về
 chợ nên họ đến chợ từ sáng sớm. Nhà mình gần chợ nên thường
 hay nghe tiếng còi xe lùi vào chợ của họ đánh thức. 
Những mặt hàng khác như hàng gạo nếp, gạo tẻ,
 hàng đỗ xanh, hàng khô bán miến khô, nấm hương, mộc nhĩ, hạt 
sen, rồi hàng bánh kẹo, mứt tết, rượu bia, nước ngọt.... cũng 
tô điểm thêm cho ngày này bằng các hộp đóng gói có hình cành 
đào lộc đầu xuân. Hàng hoa quả cũng nhộn nhịp hẳn lên, nhà 
nào cũng mong có một nải chuối to đẹp bày biện trên ban thờ 
tổ tiên cho đủ ngũ quả với nhiều ý nghĩa tâm linh, mong ước 
một năm mới bình an, đầy đủ.
Tiễn ông Công, ông Táo về Trời vào ngày 23 
tháng Chạp rồi cũng đến. Nhà nào cũng quét quét, dọn dọn, 
dẹp dẹp tân trang nhà cửa. Sau thờ cúng, nhà nào cũng mang cá 
chép ra thả sông, thả hồ mong cá đưa ông Táo, ông Công đến với 
trời. Sau ngày này, người lớn thì bận rộn mua mua sắm sắm thêm
 các thứ cần thiết, từ nén nhang thơm cúng tổ tiên đến đồ ăn 
thức uống cho tươm tất. Trẻ con thì theo bố, theo mẹ đi chơi chợ
 Tết mong muốn được bố mẹ mua cho quần áo đẹp, giày dép mới 
và thầm mong Tết đến từng giây từng phút để diện đồ mới, khoe
 quần áo mới khi Tết về.Còn nhà mình năm nào cũng sắm Tết 
muộn hơn hàng xóm vì tụi con cũng xăm xắn vào làm hàng, bán 
hàng cùng bố mẹ tới tận ngày 29 – 30 Tết. 
Con vẫn nhớ, khi nhà nào nhà nấy chuẩn bị gói
 bánh chưng, gói giò, chả, nhà gói giò, chả thì rộn lên những
 tiếng chày giã thịt chát, chát. Con nhớ nhất vẫn là những 
giây phút được tham gia gói bánh chưng cùng bà, mẹ, các cô, các
 chú, các cậu, các mợ khi con mới tám hay mười tuổi. "Người 
nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình", trẻ con rất thích 
thú khi được giao cho công việc ngồi lau lá dong cho sạch nước 
để bà, cậu, mợ, chú dì gói bánh, rồi vừa gói vừa nói 
chuyện, nhắc lại chuyện năm cũ, những kinh nghiệm năm cũ và dự
 kiến kế hoạch cho năm mới. 
Con vẫn nhớ cảm giác được cùng các cậu, các 
dì ngồi trông nồi bánh chưng xanh bên bếp lửa hồng cách đây cả 
gần hai chục năm khi con còn nhỏ, khi mọi gia đình còn dùng 
cành cây khô làm củi, dùng lá khô, vỏ lạc, vỏ đỗ, mùn cưa và 
một chút dầu để đun nấu bánh. Vì thế, nấu bánh chưng cần rất
 nhiều thời gian, có khi là hai ba đêm nấu bánh tuỳ theo số 
lượng gói và kích cỡ nồi nấu bánh... Ngày ấy, con thường 
trông bánh cùng các cậu, các dì, có khi con ngủ gật, mọi 
người lặng lẽ để con ngủ vì con còn nhỏ tuổi. Có khi nửa đêm,
 bà dậy đi xuống bếp xem bánh nấu thế nào, bà chỉ đánh thức 
các cậu, các dì nhưng con cũng bật dậy vì háo hức nên thức 
luôn. Rồi con lại cùng cậu, dì hì hụi thổi lửa bếp bằng 
miệng: phù, phù, phù... và cứ thế cho đến khi trời sáng và 
cho tới khi nồi bánh được nấu chín. Con trẻ chúng con luôn háo 
hức mong đợi Tết về để được ăn bánh chưng, mặc quần áo mới 
và nhận tiền mừng tuổi. 
Tết lại sắp đến rồi, con nhớ những ngày này 
lắm vì con giờ ở xa quê. Con không sao cầm được nước mắt, nước 
mắt của sự nhớ nhung chiếc bánh chưng xanh, thịt mỡ, dưa hành. 
Nhớ kỷ niệm thủa con lúc còn nhỏ cùng bà, cậu, mợ, dì gói 
bánh. Nhớ hình ảnh bố mẹ thức khuya dậy sớm đi bán hàng chợ 
Tết, nhớ hình ảnh chợ Tết đông vui, nhớ mùi hạt tiêu cay 
mắt... Nước mắt của sự tiếc nuối vì ngày tháng trong ký ức 
mơ về quê hương đó đã không là hiện thực trên đất nước Anh nơi 
con đang sống.
Tết sắp đến, gia đình con bên này cũng đi chợ 
Tết, nhưng chỉ là chợ Tết của người Hoa kiều. Đèn lồng đỏ 
treo mọi nơi, rồi thì múa lân, múa rồng cũng nhộn nhịp đấy, 
nhưng con vẫn thấy trống trải vì không tìm đâu được hình ảnh 
của mẹ và bà, bố và các em bận rộn bán hàng Tết, mùi của 
nén hương nhang thơm của mẹ, mùi thơm và vị cay của hạt tiêu, 
càng không có cành hoa đào phơn phớt hồng đầy nụ và hoa hay 
quất Tết, cũng không có màu xanh của lá dong gói bánh chưng. 
Con nhớ Tết đến cồn cào.
Bố mẹ cũng biết tính con, con là đứa con gái 
cứng đầu, khó bảo và không dễ dàng từ bỏ ý định. Để sống 
cùng những kỷ niệm thủa ấu thơ và để đỡ nhớ không khí Tết ở
 nhà mình, con đã quyết định tự tay gói bánh chưng ăn Tết ở 
London. Mọi nguyên liệu để gói bánh mua ở đây thật dễ vì con 
có thể tìm được gạo nếp, đỗ xanh ở cộng đồng người Hoa kiều,
 còn các nguyên liệu khác để gói bánh: thịt lợn, hạt tiêu... 
thì rất dễ mua. 
Tuy nhiên, mua lá dong gói bánh vẫn là một trở 
ngại mà tới giờ con vẫn không thể mua được. Lướt mạng Internet 
một hồi, con tìm được cách gói bánh chưng bằng lá chuối tươi. 
Nghe thật lạ tai đấy, nhưng có còn hơn không, con tự nhủ. Tìm 
mua ở đâu đây? Chỉ khi nào tìm được lá gói thì mới mong có 
bánh chưng xanh ăn cho đỡ nhớ nhà, con đành hỏi chồng con. Yêu 
vợ, thương vợ vì nhớ quê và chính anh cũng từng ăn Tết ở Việt
 Nam vài lần, anh cũng muốn được ăn bánh chưng xanh của quê vợ 
Việt Nam. Anh hăng hái, nhiệt tình đưa con đi tìm lá chuối để 
gói bánh chưng ở các cửa hàng của người hoa kiều, con hi vọng 
sẽ tìm được lá chuối tươi. 
Lặn lội tìm kiếm cả ngày trời trong trung tâm, 
con thẫn thờ, mệt mỏi và nản chí vì không cửa hàng nào có 
lá chuối. Lá để gói bánh mà họ có là lá tre khô, lá măng khô
 loại to bản. Có loại bánh họ gói với nguyên liệu gần giống 
với bánh chưng thì họ gói theo hình tam giác, nhân bên trong chỉ
 có một ít gạo nếp, một chút đỗ xanh, một miếng thịt nhỏ 
bằng hai đầu ngón tay, lại còn có vài con tôm khô nhỏ nước 
ngọt được cho vào làm nhân nữa chứ. Thật chẳng giống với bánh
 chưng xanh truyền thống của Việt Nam gì cả. Con thầm nhủ và 
bật khóc. Chẳng lẽ một ước mơ nhỏ nhoi mà con hi vọng là được
 ăn một miếng bánh chưng truyền thống trên quê chồng lại khó 
thực hiện đến thế sao? 
Động viên con, anh nhà con chợt nhớ ra một cửa 
hàng khác của người Trung Quốc nằm tách biệt hoàn toàn với 
trung tâm mua sắm của người Hoa và ở một quận khác của London, 
con lại quyết chí đi và hi vọng sẽ tìm được lá chuối để gói 
bánh chưng. May sao, họ còn sót lại hai tập lá chuối tươi. Cảm 
giác như người đang chết khát giữa sa mạc được cho nước uống, 
con mừng lắm. Vậy là giấc mơ được ăn bánh chưng xanh truyền 
thống trở thành hiện thực rồi. Con nhủ thầm, từ giờ sẽ được 
ăn bánh chưng rồi, Tết nào cũng sẽ gói vài cái ăn cho đã 
miệng. 
Biết nơi anh nhà con công tác còn có một đồng 
nghiệp người Sài Gòn, chú tên Giang, nên năm đó, con gói sáu 
chiếc, một chiếc tặng cho gia đình chú Giang làm quà vì gia 
đình chú xa Việt Nam hơn ba mươi năm nay. Một chiếc tặng cho cơ 
quan của chồng để mọi người cùng ăn Tết Việt, hai chiếc con 
làm biếu mẹ chồng và anh em gia đình chồng, hai chiếc còn lại 
cho con và ông xã nhà con ăn Tết đầu xuân. Biết kế hoạch thế, 
anh nhà con cũng mừng ra mặt, anh hỏi con các công đoạn làm 
bánh chưng, rồi cũng săm sắn bắt tay vào cùng vợ mua gạo, đong 
gạo, ngâm gạo, ngâm đỗ, mua thịt, hạt tiêu.... chuẩn bị gói 
bánh chưng.
Một chiếc con tặng cơ quan của chồng con làm 
quà, người nào theo đạo Hồi, không ăn thịt lợn thì đành cắn 
răng chịu thiệt. Người nào không theo đạo Hồi thì ai cũng khen 
ngon và nói rằng "bánh chưng thật ngon mà đậm đà đầy hương 
vị". Còn gia đình của chú Giang, sau Tết, chú ghé tai chồng con
 cảm ơn và nói rằng đó là cái bánh chưng ngon nhất mà chú 
từng được ăn kể từ ngày xa Việt Nam. 
Con gọi điện về chúc Tết bố mẹ và gia đình ở
 Việt Nam, mẹ hỏi con có mua được bánh chưng không? Con đã kể 
cho bố mẹ và mọi người nghe chuyện con gói bánh chưng bằng lá 
chuối ở London. Bố mẹ cười thật giòn, vui và tự hào. Gia đình
 chồng con ai cũng có dịp ăn bánh chưng Tết. Mọi người ăn bánh 
chưng ai cũng khen ngon và lạ miệng, đậm đà hương vị mà lại 
vừa có ý nghĩa, mang nặng tình cảm gia đình, khi con kể cho 
mọi người nghe truyền thống gói bánh chưng của người Việt Nam 
vào mỗi dịp Tết về vì Tết cũng là dịp đoàn tụ gia đình của
 người Việt, giống như Lễ Giáng Sinh ở Anh và các nước Châu Âu.
 Hơn ai hết, các thành viên trong gia đình chồng con còn có dịp 
hiểu hơn về văn hóa Tết của Việt Nam. Mọi người trong gia đình 
chồng con ai cũng mong có dịp cùng vợ chồng con sang Việt Nam 
thăm bố mẹ và ăn Tết Việt ở Việt Nam mình. 
Tết Tân Mão năm nay sắp đến, con sẽ cùng chồng 
con và bé David Thành ăn Tết với bánh chưng xanh, dưa hành... Đây
 là cái Tết đầu tiên của David, con mong sao David có cơ hội 
được đón Tết đầu đời ở Việt Nam cùng bà, bố mẹ, cậu dì và 
họ hàng. Lớn lên, con cũng sẽ dạy cho David và các con của con 
nguyên liệu, cách làm, cách gói, nấu bánh chưng Tết và văn hóa
 Tết của người Việt cũng như cho chúng nhận tiền mừng tuổi 
Tết vì đó sẽ là một phần văn hóa dân tộc Việt Nam mà các con
 của con cần được biết, học tập, tôn trọng và giữ gìn. 
Nhân dịp năm mới Tân Mão sắp đến, xin gửi tới mọi người, mọi nhà lời chúc an khang thịnh vượng.
Mai Thị Nguyệt