Khi còn nhỏ, mỗi buổi chiều tôi lại háo hức đứng ở ngõ ngóng bố về. Bóng
ông đổ dài theo chiếc xe đạp thồ cũ rích, nhọc nhằn đạp từng vòng. Phía
sau xe, những bao tải lá lớn chất cao ngất…
Áo tôi màu giải thoát,
Em cài hoa màu trắng thương yêu,
Để mênh mông nhớ mẹ muôn chiều,
Tình hoa trắng tiêu điều gió lộng.
Áo tôi màu giải thoát,
Em cài hoa màu trắng đơn sơ,
Để thương mẹ mong chờ thơ dại,
Tình ấm nồng giữ mãi trong mơ.
Thế này thì quá lắm! Còn trời đất nào chịu nổi. Nhẫn nhục Ba-La-Mật
của tôi cũng có mức giới hạn. Tôi đứng lên, hít ba hít. Ngồi xuống, hít
năm hít. Tâm tôi vẫn chưa tĩnh lặng. Mặt tôi vẫn dài thòng nên không mỉm
miệng cười nổi. Tồi làm đủ mọi cách.
Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy còn trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tã lót? Nghe chuyện đời cha tôi, thầy bảo: Hãy nhớ ngày này. Nếu có cơ duyên, mười năm sau ta sẽ trở lại. Trở về thầy bỏ tăng viện, lên một ngọn núi hẻo lánh trong rú xa, dựng mấy nếp nhà cổ. Từ ấy, thầy ẩn tu, hiếm khi xuống núi.
Đi xa về, cầm bài văn ”Những lời chúc đủ” trên tay mà tôi không khỏi băn
khoăn đi tìm định nghĩa cho nó. Đủ là gì ? Biết thế nào là đủ ? Câu hỏi
ấy vẫn ngày đêm trăn trở, văng vẳng vang lên trong lòng mỗi chúng ta.
|