Tại một trong các tỉnh miền nam trên hành tinh đẹp đẽ của chúng ta
vừa xảy ra một bất hạnh tàn độc. Kèm theo với giông tố bão táp và lụt
lội khủng khiếp, trận động đất đã phá hủy ba ngôi làng cùng tất cả vườn
tược, ruộng đồng, rừng rậm và cây cối tan hoang.
Pháp môn niệm Phật, câu niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” họăc ngắn gọn hơn “A
Di Đà Phật” đã hiện hữu với dân tộc Việt Nam hơn ngàn năm nay. Lúc tôi
lên tám tuổi (1950), sống ở Hải Phòng, bà nội thường kể cho nghe Hội
Chảy Chùa Hương lúc bà nội còn trẻ
Trên cao nguyên cách mặt biển gần ngàn mét, vậy mà có được cái Hồ như thế, quả là ông trời có mắt, Pleiku không có Biển Hồ thì trống vắng biết chừng nào. Bởi vậy ta có thể nói Biển Hồ là Mắt cao nguyên, là bà Mẹ dịu dàng từ ái mở rộng vòng tay ôm tất cả những đứa con nóng bức vào lòng.
Thi sĩ Bùi Giáng xuất khẩu thành thơ, ông sống trong cõi giới riêng ông, trong hư tưởng mông mênh lạ kỳ, nên khi lời thơ ông thốt ra, với chúng ta có khi rất bỡ ngỡ xa lạ, khó hiểu. Ta cố hiểu, rán hiểu về ông, tuy vậy cũng chưa chắc đúng ý ông. Thôi thì cứ mỗi người một cách mà cảm nhận, mà hiểu.
Đầu năm đứng trên dòng sông Sê San, tôi đã ngắm nhìn sông và tôi đã thấy như thế. Rừng đại ngàn đã ngã gục xuống, dòng sông mênh mang đẹp như một dải lụa trắng của các đại sư Tây Tạng, Ấn Độ quấn choàng cổ, bắt nguồn từ các đỉnh núi cao của núi rừng Ngọc Linh tỉnh Kon Tum băng qua đồi núi chập chùng của hai tỉnh Kon Tum và Gia Lai để rồi chảy qua biên giới Campuchia.
Chung sống với Thầy từ ngày còn để chỏm, tôi chưa bao giờ thấy Thầy biểu lộ tình cảm một cách thái quá! Lặng lẽ thâm trầm, biết nén cảm xúc đúng lúc. Bởi vậy khó đoán được niềm vui nỗi buồn của Thầy. Nhiều người cho Thầy là sống hơi khô khan tình cảm, còn tôi thì không nghĩ như vậy. Muà Vu Lan năm đó, khi được một em phật tử cài lên ngực Thầy một đoá hoa hồng.
Một con người xuất khẩu thành thơ, đi mua chịu rượu và đồ nhậu, ghi vào sổ nợ cũng ghi bằng thơ, viết văn và làm thơ với một tốc độ kinh hồn, ông để lại cho nền văn học Việt Nam một số lượng tác phẩm đồ sộ, giá trị.
Chuyện năm ngoái:
Trên
chuyến xe đò từ Sài Gòn về Pleiku, tôi ngồi phía trước gần tài xế.
Đường dài mệt mỏi tôi cứ thiêm thiếp như người đang ngủ, như thôi chứ
chưa ngủ hẳn, phía hàng ghế sau tiếng một người đàn ông đang nói chuyện
điện thoại:” Em về đi chớ, dắt con đi đâu mà ba hôm nay anh đi tìm khắp
nơi, anh đã đi Bình Định, Nha Trang, Sài Gòn...
Ngôi
chùa cũ Bửu Minh, có cây đa trên trăm tuổi. Cây vẫn vô thường như mọi
hiện tượng khác, cây tự chết. Với du khách,và nhất là bà con Phật tử ở
quê hương Biển Hồ trà không ai là không biết không nhớ đến cây đa,
Các tin đã đăng:
|