Tâm tình một nẻo Quê chung. Người về cố quận, muôn trùng ta đi.(Huy Cận?)
Hai câu thơ trên được cho là của nhà thơ Huy Cận, được nhà thơ Bùi Giáng trích dẫn trong lời tựa cho bản dịch "Lời cố quận" của ông. Hai câu đó có thực là của Huy Cận hay không, có thể không quan trọng lắm; cũng như khi đọc "Thiếu thất lục môn",
chúng ta không nên quá bận tâm đến tác giả có phải là tổ Đạt Ma hay
không.
Nắng mùa hè ấm áp, giúp cho vườn hoa ở Canada cảnh sắc rực rỡ. Một
hồ sen điểm vài cánh hoa hiếm quí tươi nhuần thanh khiết, làm ấm lòng
người thưởng ngoạn.
Với người lớn tuổi, họ thường sống với quá khứ của
mình. Dường như đó là một phần của cuộc sống họ, giống như những dấu
khoanh tròn trong cây gỗ quý sau trăm năm chắt chiu trong lòng đất
những hạt mưa thấm cùng với từng tia nắng mặt trời. Ông Dương cũng
chẳng thoát khỏi cái ngoại lệ nhớ về đó, ông vẫn khao khát có một ngày
chính tay ông sẽ làm ra một chiếc chuông đồng
(GNO):
Dưới sự chủ trì của HT.Thích Trí Quảng, Tổng Biên tập và HT.Thích Giác
Toàn, Phó Tổng Biên tập Báo Giác Ngộ, hai Hội đồng Giám khảo Cuộc thi
Văn - thơ Phật giáo hướng về 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội do Báo Giác
Ngộ tổ chức đã nhóm họp ngày 10-9 và đi đến công bố kết quả.
(GNO-TP.HCM):
Chiều hôm qua 25-9-2010, tại tòa soạn báo Giác Ngộ - TP.HCM, đã diễn
ra lễ trao giải cuộc thi văn thơ Phật giáo hướng về 1000 năm Thăng Long
- Hà Nội sau hơn 1 năm phát động và tổ chức.
Gia
đình tôi rời quê ngoại sang Huế một buổi sáng mùa xuân khi tôi lên bảy.
Chúng tôi thức dậy khi trời vừa tờ mờ sáng. Mấy dì, và nhất là bà
ngoại, đã thức giấc từ bao giờ. Ngoại tôi rơm rớm nước mắt ôm tôi vào
lòng. Mẹ tôi là trưởng nữ, mấy dì tôi còn trẻ chưa ai thành gia
Các con thương yêu
Những
lần kể chuyện cho phật tử nghe , hoặc qua những trang viết của mình
Thầy ít nhắc đến Ba của Thầy hơn Mẹ , vì Thầy thương Mẹ nhiều hơn Ba .
Người mà có tâm hồn cao cả , có chí hướng thiện , sống đem lại niềm vui
và hạnh phúc cho mọi người …Viết hoặc kể về họ rất dễ dàng.
Một
Con
đường đất đỏ,ngõ lối vào chùa Bửu Minh,bụi tung mù mịt. Chiếc xe ISUZU
đời mới còn bóng lộn, sơn màu trắng ngà hãm phanh dừng lại. Đậu dưới
hàng phượng vĩ trước sân chùa, mùa này hoa đang rộ nở đỏ thắm. Một chút
gió thoảng nhẹ, vài cánh hoa lìa cành đậu vào trần xe, vương lên kính xe
như những cánh bướm rừng đơn sơ , hoang dại.
Nói tới thơ Bùi Giáng là nói tới một thể
điệu ngôn ngữ kỳ lạ, dị thường, vừa chân phương đằm thắm thiết thân
thiết cốt, vừa dữ dội, xô ùa, đùa giỡn, dặt dìu, lay lắt cơn gió phù du
cát bụi dưới trời trăng hóa hiện, cưỡng bức ngữ điệu ngôn thanh về
phương trời khác.
Từ
thuở hồng hoang đến giờ, bóng tối luôn ngự trị phủ trùm cõi giới ta
đang trú ngụ, nhiều hơn là ánh sáng. Đam mê, dục vọng thấp hèn, sống
theo bản năng, đã tạo nên một độc tố tù mù vây bủa chúng ta. Căng mắt
thao láo ra nhìn chúng ta vẫn không nhìn xuyên xuốt qua được, lớp khói
mù vô minh dày đặc ấy. Bơi lội , sờ sẫm, quờ quạng trong “vùng tối nhạt
nhoà” đó,
ta thèm ánh sáng biết bao!
Các tin đã đăng: