Nghi Thức Tịnh Độ .Thích Giác Tâm Biên Soạn .Chùa Bửu Minh – Gia Lai năm 2000
“Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng”[1]
viết tặng những loài hoa ảo ảnh mang tên thật trong bài!
Một lần buổi sáng trời trong, không để người bạn „nhâm nhi” tách cà
phê xa hoa, tôi mời người bạn „hiền” mới quen một chung trà mộc.
Thiền
sư là người ra đi không để lại dấu vết, chính điều đó nói lên tinh thần
thiền tông ( bất lập văn tự ), khiêm hạ, ẩn danh, vô ngã. Tuy nhiên có
điều bất lợi so với cách luôn ghi chép từng biến cố nhỏ lớn, từng sự
kiện nhỏ to, trong đời mình cũng như trong xã hội mình đang sống như
người phương tây,
Bên
cạnh chùa có một dòng sông, ngày xưa tôi còn nhỏ con sông rất nhỏ, có
thể gọi là con suối. Bắt qua suối là chiếc cầu bằng tre, chông chênh lắt
lẻo. Thỉnh thoảng tôi đi qua phía bên kia suối trên chiếc cầu tre gập
ghềnh, đung đưa như chiếc võng để qua bên kia buôn làng đồng bào Thượng
Tiếng
chó sủa đã lay động, đưa tôi về với ký ức xa xôi. Hình ảnh ngôi làng
nhỏ nghèo, dân hầu hết là ngụ cư ,từ tứ xứ đến. Nhưng rất lương thiện.
Những gương mặt bà con thân quen của ngày xưa đó, theo thời gian có phần
đã loà xoà trong nỗi nhớ. Riêng tính cách ông Trưởng, thỉnh thoảng cùng
với tiếng chó sủa, cứ hiện về rõ nét trong tôi
Buổi sáng đẹp trời hôm đó, 29/7/2010 tại
Đại học Hoa Sen có buổi nói chuyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh (NNA)
với sinh viên. Gần trăm sinh viên tề tựu từ sớm. Chỉ có vài… “sinh viên”
hơi lớn tuổi là cô Bùi Trân Thúy (hình)
Lại nói Tu Bồ Đề kính cẩn đặt hai câu hỏi với Phật: “…làm thế nào để an trụ tâm, làm thế nào để hàng phục tâm?”
thì Phật bảo rằng không có gì khó cả, các vị Đại Bồ tát đều hàng phục
tâm bằng cách như vầy… như vầy… “Ông hãy lắng tai nghe cho kỹ đây. Ta
sẽ vì ông mà nói”. Tu Bồ Đề hớn hở: “Xin vâng, xin vâng. Con đang rất
muốn nghe!”.
Ngôi
chùa cũ Bửu Minh, có cây đa trên trăm tuổi. Cây vẫn vô thường như mọi
hiện tượng khác, cây tự chết. Với du khách,và nhất là bà con Phật tử ở
quê hương Biển Hồ trà không ai là không biết không nhớ đến cây đa,
Chuyện năm ngoái:
Trên
chuyến xe đò từ Sài Gòn về Pleiku, tôi ngồi phía trước gần tài xế.
Đường dài mệt mỏi tôi cứ thiêm thiếp như người đang ngủ, như thôi chứ
chưa ngủ hẳn, phía hàng ghế sau tiếng một người đàn ông đang nói chuyện
điện thoại:” Em về đi chớ, dắt con đi đâu mà ba hôm nay anh đi tìm khắp
nơi, anh đã đi Bình Định, Nha Trang, Sài Gòn...
Hai
mươi năm trước, tôi có trồng bốn cây bông giấy sát hàng rào trước chùa.
Sáu năm xây dựng đến giờ thì ngôi chánh điện đã tạm xong, công việc kế
tiếp là lát sân bêtôn trước chánh điện, để cho các ngày lễ lớn tổ chức
lễ được dễ dàng, nhất là tổ chức những đêm hoa đăng.
Các tin đã đăng: