Hạnh
phúc thuở nhỏ là được nép vào lưng cha sau những buổi học, là ấm áp
trong vòng tay của mẹ. Lớn lên, giữa những bộn bề của cơm áo gạo tiền,
bon chen phố thị, tôi cứ mãi loay hoay kiếm tìm hạnh phúc của riêng
mình.
Đôi chân đóng móng, thân
thồ nỗi
lóc cóc ta qua mấy dặm đời
Hạnh phúc tìm hòai không
thấy tới
trăm năm đã được nửa vòng
rồi
Tôi về thăm nhà
giữa mùa bão lũ. Sau ba năm xa cách, những nếp
nhăn thay nhau xếp hàng nhiều hơn trên khuôn mặt Mẹ,
Giác Ngộ -
Ta gửi cho bạn tin nhắn, bảo bạn gọi tên ta trong những lúc nản lòng,
mệt mỏi, phiền não… để có người chia sẽ. Ta không biết tin nhắn ấy có
làm bạn vơi bớt những nỗi buồn trong bạn,
Kisakata
Thực không
sao kể hết được những cảnh đẹp của đất và biển tôi đã ngắm; nhưng lúc
này trái tim đập mạnh hồi hộp trước viễn cảnh được nhìn thấy Kisakata,
Con đường ấy, khởi bước, ngỡ không mấy khó và chắc cũng chẳng
có chi dài, vì nương theo sự chỉ bảo của các vị Đạo Sư, các bậc thiện
tri thức giảng giải lời Phật dạy, thì sự giải thoát, giác ngộ có bao xa!
Xin
chào nhau giữa con đường.
Mùa
xuân phía trước miên trường phía sau. Tóc
xanh dù có phai màu.
Thì
cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Mới đó mà đã là những ngày cuối năm!
Nỗi rung cảm dâng lên thật bất ngờ khi tình cờ đọc lại bài thơ “Lẩn
thẩn một dòng sông”, tôi như nhận được món quà trân quý vì mấy khi
thưởng thức được một bài thơ hay.
Các tin đã đăng: