Như chim bố mẹ bay trên trờiĐâu để lại dấu vết nàoNhưng loài chim thiên diBằng bản năngVẫn tự biết cách quay về nguồn cội
"Phật giáo không thích ứng với chính trị mà thích ứng với văn hóa. Phật giáo tồn tại bởi dân tộc, không như tôn giáo khác tồn tại vì chính quyền.", GS Cao Huy Thuần chia sẻ.
Singapore –
Phim “Aftershock” (Dư Chấn) thuật lại trận động đất lớn nhất năm 1976
tại Tangshan với hơn 240 ngàn người thiệt mạng, nhưng cho dù là phim tài
liệu, nó không mang thể thức truyền thống của một phim về thảm họa tai
nạn. Nó chú trọng hơn vào những tình cảm bi ái xẩy ra cho một gia đình
sau đó – những thảm kịch đau thương mà nạn nhân sống sót phải gánh chịu
cảnh gia đình ly tán mất mát, nhưng cuối cùng được may mắn sum họp với
nhau. Toàn những tình huống làm người xem phải rơi nước mắt rất nhiều
lần.
Một vị thiền sư nọ cất túp lều tranh trong
rừng sâu sống ẩn dật tu luyện không tranh đua với đời. Thiền sư tiếp xúc
với cỏ cây nhiều hơn con người cho nên tâm hồn ông rất thanh thản vô
vi. Một đêm trăng sáng vằng vặc, ông đi dạo chơi trong núi, giữa khung
cảnh thanh tịnh huyền ảo đó, ông đột nhiên khai ngộ ra tự tính bát nhã
đã tiềm ẩn từ lâu trong người.
Một vị thiền sư nọ cất túp lều tranh trong rừng sâu sống ẩn dật tu luyện không tranh đua với đời. Thiền sư tiếp xúc với cỏ cây nhiều hơn con người cho nên tâm hồn ông rất thanh thản vô vi.
1. Ngôn ngữ của Thiền:
Ngôn ngữ của Thiền, không phải là ngôn ngữ mới chính là ngôn ngữ.
Một
tiếng hét vang vọng đất trời của Ngài Lâm Tế làm bừng vỡ chân tâm của
hành giả; những chiêu gậy hàng ma tuyệt hảo của Ngài Bách Trượng xua đi
đám mây mù che mắt thế gian; sự im lặng đến vô tình của Ngài Bồ Đề Đạt
Ma hay một đóa sen Đức Phật đưa lên ở hội Linh Sơn... đó là ngôn ngữ của
Thiền.
Nhiều người hẳn còn nhớ câu hát: "Còn hai con mắt khóc người một con…" trong ca khúc "Con mắt còn lại" của Trịnh Công Sơn. Nhưng trước đó nhiều người yêu thơ cũng nhớ rằng đây chính là câu thơ trong bài "Mắt buồn" của thi sĩ Bùi Giáng. Vậy có sự trùng hợp vô tình hay cố ý vi phạm bản quyền ở đây?
Cám ơn ông
hàng xóm
Ngừng mở
máy thu thanh
Võng đưa
thềm mận chín
Nghe sẻ
gọi bình minh.
1. Loài hoa tiết hạnh dị thường
đêm đêm giữ ngọc gìn hương cho đời
trinh nguyên lay động đất trời
thơm câu kinh Phật, ướp lời ca dao
Một thời xa xưa, đã qua rồi; tuổi thơ được nuôi lớn
bằng lời ru của Mẹ. Những buổi trưa nhiệt đới, mặt trời nóng chảy, hoang
vắng như tàn bạo, song đẹp một cách huyền ảo ngây người bởi giọng ru tha
thiết theo nhịp tiếng võng đưa, quyện theo âm điệu bất chợt vang vọng xa
vời.
Các tin đã đăng: