Cổ
thi Trung Hoa thường đề cập đến một loại cây quí phái, có hoa thuộc
loại “vương giả chi hoa”, đó là cây Ngô Đồng qua câu cổ thi :
Ngô Đồng nhất diệp lạcThiên hạ cộng tri thu
(Một lá ngô đồng rụng. Cả thiên hạ biết mùa thu tới)
Quê hương mình sẽ đẹp lắm nếu nơi đó luôn có tình yêu thương và
sự hiểu biết, con người nơi đó sẽ dễ thương lắm nếu họ luôn học được
hạnh tha thứ và thông cảm cho nhau.
Mấy
hôm nay trời bắt đầu lạnh, cả ngày không thấy mặt trời, trước cửa ngõ
vào nhà bà Diệu lại thấy xuất hiện một gã đàn ông da trắng đi qua đi
lại, thỉnh thoảng ném mắt vào xem chừng như đang đợi một người nào đó. Ở
trong nhà, ngoài bà Diệu là lớn, còn một đám cháu nội choai choai,
chúng là con của vợ chồng ông bà Hải, người con trai độc nhất đang phụng
dưỡng bà Diệu trên bước đường tha phương.
Dù
là bậc trí giả hay chỉ là kẻ trí đoản thì ai ai cũng đến lúc phải nhận
thức rằng đời người luôn gặp những bế tắc, mà dù thông minh hay giàu
sang, quyền lực đến mấy, cũng bất lực.
Dù không phải là Phật tử, nhưng
mỗi khi gặp phải rắc rối về tinh thần hoặc cảm thấy lạc lõng trong một
xã hội đang sống vội vã, tôi lại muốn tìm đến cõi tâm linh. Nơi tôi mong
muốn đến để được nhẹ lòng và tìm lại chính mình là những ngôi chùa Tây
Tạng...
Về phần chúng tôi, dầu thời gian ở Lagi không nhiều, nhưng
dấu chân trên cát đã được lưu giữ trong tâm hồn như là kỷ niệm những
ngày đầu xuân thấm đượm hương vị của biển, của nắng gió và nhất là đậm
đà tình cảm của người thân lâu ngày gặp lại, và của cả những người sơ
ngộ.
Sáng nay, thức dậy lúc sao mai chếch xế
nóc nhà, ông giáo già lụi cụi nấu nước sôi, chế trà rồi độc ẩm, thưởng trà cùng
với sương sớm. Ông ngồi xếp bằng thế hoa sen, thẳng lưng, bưng chung trà cả hai
tay, xoay xoay rồi nhắp từng ngụm nhỏ. Chậm rãi, cẩn trọng... ông uống trà, đồng
thời, ông uống luôn cái vị, cái khí, cái không gian thanh bình, tĩnh lặng của
miền quê cố đô yên ả... Mùa đông mà trời lạnh nhẹ, khá khô ráo, cũng lạ. Thời
tiết đất Thần Kinh mấy năm nay thay đổi khá thú vị; cái mưa dầm thối đất, sụt
sùi, sũng nước, không biết nó đã di trú nơi nào, hay đã theo chân mù phương
những người xa Huế? Cũng nhớ...
Cứ mỗi sáng khoảng 7 giờ kém 20 phút là tôi bắt gặp bóng dáng
ấy xuất hiện giữa lòng đường thênh thang nhộn nhịp xe cộ qua lại. Giữa
lòng đường rộng lớn có đủ các loại phương tiện giao thông. Nào là xe to
xe nhỏ đủ loại màu sắc vàng, đen, hồng, tím...
Ngày xưa
có một chàng trai Vào
Tàng
Kinh Các kết vài nụ
hoa Nhả
hương
bay khắp thiên hà
Hóa mây
năm sắc bay qua phố phường.
Tặng những ai yêu Đà Lạt, và…
Thành phố sương mù, mưa mùa chớm thu, trời mây xanh nhạt màu, ôi buồn sao…
Tiếng hát Như Quỳnh rót nhẹ vào chiều mưa niềm chớm buồn thinh lặng. Trời Đà Lạt trong mưa u uẩn.
Các tin đã đăng:
|