Từng kẽ lá, ghế đá, kệ sách, sỏi đá Học Đường Vạn Hạnh vẫn
xào xạc khẽ nhắc tên Người, bóng Người lồng lộng, tâm bao thái hư, hình
bóng Người vẫn mãi ở trong trái tim của chúng con. Người quả là hạt Minh
Châu quý hiếm, chói lọi trong Lịch sử Phật giáo thế giới hiện đại.
GNO - Cảm niệm về một Bậc Thầy, HT.Thích Giác Toàn (Trần Quê Hương) đã có những dòng thơ thắm thiết đạo tình...
GNO - Sớm nay mẹ gọi điện lên hỏi thăm sức khỏe hai chị em, dặn dò đủ thứ. Đúng là “con dù lớn vẫn là con của mẹ”, mẹ lúc nào cũng xem những đứa con của mình nhỏ bé như những đứa trẻ. Đó là mẹ đang điện bằng chiếc điện thoại mà chúng tôi mua cho mẹ cuối năm rồi. Ở nhà ai cũng có điện thoại cầm tay, chỉ riêng mẹ là chưa, hơn nữa điện thoại bàn ở nhà hay bị hư, mẹ có điện thoại riêng vẫn dễ liên lạc hơn.
GNO - Bạnđã quên mẹ, quên người dám hy sinh cả cuộc đời của mình để bạn được tận hưởng những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống, quên ánh mắt mòn mỏi của mẹ chờ đón bạn vềvà quên đi niềm phúc của người khi nghe được giọng nói của bạn chỉ vì lý do ích kỷ: đang mải mê đâu đó, tận hưởng hạnh phúc của riêng mình với ai đó…
Thi sĩ Mặc Giang ( Tỳ kheo Thích Nhật Tân ) hiện là trụ trì chùa
Pháp Quang bang Queensland Australia. Sinh quán Bình Định,xa quê đã
non nửa thế kỷ,nhưng quê hương bao giờ cũng là nỗi ám ảnh trong hầu hết
những sáng tác của ông. Đọc thơ ông ,những bài thơ thể hiện bằng một
ngôn ngữ rặt ròng xứ Nẫu vừa mộc mạc vừa tha thiết ,tự dưng những người
xứ Nẫu trong xứ lẫn ngoài xứ không khỏi cảm thấy lòng mình chùng xuống,u
hoài
Mẹ ta mũi chỉ đường kim,
Miệt mài khâu lại nỗi niềm âu lo.
Tiễn con chiều nặng bến đò,
Bước nhanh, bước chậm, mẹ đo tháng ngày.
Hoa sen nở bốn phương về hội tụChúng trung tôn oai đức mấy nghìn nămĐời nghiêng ngửa vẫn sắc son vì đạoBước chân đimang nguyện ước muôn trùng.
Nón nầy che nắng che mưaNón nầy để đội cho vừa đôi ta
(Ca dao)
Ngày còn bé, con và chị thường lên chùa lễ Phật. Không biết tự bao giờ, nơi
trang nghiêm ấy đã gieo vào vườn tâm chúng con những hạt giống Niềm tin, Khoan
dung, Yêu thương và An lạc.
GN - Hai người đàn bà, một người hai
mươi tuổi, người kia bốn mươi. Không có khoảng cách về tuổi tác, họ là bạn!
Họ ngồi trong quán cà-phê Tháng
Tám. Hoa sữa thơm nồng nàn ướp lên cả thủ đô. Ly cà-phê của hai người cũng đầy
dư vị. Hoa sữa! Hoa sữa! Và con đường hoa sữa!
Các tin đã đăng: