Chiêm ngưỡng hình ảnh Đức Phật Di Lặc Đương Lai Hạ Sanh Từ Thị, ai cũng
thấy hoan hỷ, ai cũng thấy mình được vui lây với nụ cười của Ngài.
Vào thời đại Liêm Thương[57]
ngài Shinkan theo học với tông Thiên Thai (Nhật) trong 6 năm rồi theo
học thiền trong 7 năm. Sau đó, ngài đến Trung Hoa để thực hành thiền
định thêm 13 năm nữa.
Trong cuộc sống đời thường không ai dám hứa trước được điều gì,
hay ta sẽ làm cái này hoặc ta sẽ làm cái kia, vì cái chết sẽ đến bất cứ
lúc nào. Thế thường, con người đều dễ dàng nhận thấy điều này từ môi
trường xung quanh, người thân ra đi, bạn bè ra
Hàn Mặc Tử rất chú trọng về âm nhạc
và mầu sắc. Đó chính vì tâm hồn Tử có nhiều trạng thái cá biệt, nhiều khi rất
bí ẩn u huyền; để diễn tả, phải dùng màu sắc, hình ảnh và âm nhạc -nhất là âm
nhạc,
Sau mùa an cư thứ ba
(một mùa tại Lộc Uyển, hai mùa tại Trúc Lâm), hầu hết các trưởng lão, các
tỳ-khưu A-la-hán đều xin đức Phật đi du phương hành hóa các nơi.
Đầu tiên là tôn giả Mahākassapa và chúng đệ tử của ngài - muốn thể hiện
hạnh đầu-đà nên tản mác khắp thành Rājagaha để làm gương cho chúng.
Người ta vẫn nói rằng nằm gác tay lên trán là đăm chiêu suy
nghĩ và nhớ. Có lẽ đó là một thói quen khá xa xỉ với những ai từng sinh
ra lớn lên trên miền quê hương ấu thơ, bởi hoài niệm về một quá khứ đẹp
thì không cần phải gác tay lên trán, phần đời đã qua ấy vẫn đang tiếp
diễn trong mạch sống hôm nay đấy thôi.
Điều đau đớn là sinh viên, học sinh thời nay hình như vô cảm
trước những bất công, ngang trái. Hầu hết chỉ lặng im hoặc không thèm
quan tâm tới diễn tiến của thời cuộc. Nếu cứ bịt mắt, bưng tai trước cái
xấu, cái phản cảm thì làm sao duy trì văn hóa sống đúng?
1. Khi nói về sự “sinh khởi” của thế
giới, của con người, đạo Phật đã có một câu đơn giản mà sâu sắc vô cùng:
“Thử hữu tức bỉ hữu” (Cái này có cho nên cái kia có). Với các Phật tử,
đạo lý “duyên khởi” được xem là một “cây đuốc” để đi vào kho tàng giáo
lý của đạo Phật. Đạo lý ấy giúp họ nhận thức được mối quan hệ “tương
tức” (interbeing) và “tương nhập”
“Công cha nghĩa mẹ ơn thầy/ Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao”. Câu ca dao ngắn nhưng hàm chứa ba chủ thể đáng kính là
cha-mẹ và thầy, những người đã sinh ra mình, nuôi mình khôn lớn, trao truyền
kiến thức và dạy mình lối sống.
Ai đã từng đọc bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc
của Trương Kế cũng rất dễ cảm nhận được cái không gian tịch mịch, thơ
mộng, êm đềm mà tiết tấu của bài thơ mang lại.
Các tin đã đăng: