Một điều trái ngược là trước đây, ở xã hội gọi là phong kiến,
nam nữ bị áp đặt hôn nhân lại gắn bó với nhau trọn đời, còn nay thì nam
nữ tự do lựa chọn bạn đời sau khi đã tìm hiểu nhau, lại dễ xảy ra ly
thân, ly dị.
HÃY NHƯ GHISO
Gisho
xuất gia lúc 10 tuổi. Cô nhận được sự giáo hóa của thầy như những chú
tiểu khác. 16 tuổi, cô tham vấn hết thiền sư này đến thiền sư nọ và cuối
cùng ở lại với thiền sư Inzan.
Một buổi chiều, khi đi ngang qua cánh đồng làng, tôi chợt
bắt gặp lại tuổi thơ của mình trong trò chơi của trẻ con. Và dường như
khi ấy, có một người nhạc sĩ đã đánh lên nơi cánh đồng một bản ký âm hồn
nhiên dễ thương.
Còn nhớ, bên lề một cuộc họp của Hội đồng tư vấn dân tộc, tôi
hỏi Hòa thượng "Đảm nhiệm nhiều vị trí, vai trò như vậy, hòa thượng làm
thế nào để cân đối quỹ thời gian”? Hòa thượng nhìn tôi và mỉm cười "Có
cái Tâm sáng, mọi khó khăn sẽ được hóa giải”.
Có lần tôi tham dự một buổi thiền trà
trong một khóa tu. Buổi thiền trà do vị Thầy hướng dẫn làm trà chủ, và
có một vị trà giả phụ giúp ông trong công việc pha và rót trà để mời
những vị trà khách đến tham dự. Sau phần uống trà nghi lễ, vị trà chủ
mời mọi người cùng chia sẻ, có thể là một bài thơ, một niềm vui, hay là
một khó khăn nào đó nếu có.
Không đi qua bão giông làm sao thấu hiểu được lòng nhau? Cái
đẹp đâu còn ở nhụy sen ngát hương buổi sớm mai, cũng đâu phải chỉ ở trên
cánh sen hồng như đôi má người con gái, cái đẹp nguyên thủy ấy kết tinh
từ trong từng hạt sen. Vị đắng của tâm sen vì thế mà thành ngọt ngào,
vì thế mà có thể giúp chúng ta dưỡng tâm an thần những đêm khuya khó
ngủ.
Có những buổi sáng tôi thấy tất cả là
của nhau. Cũng như mây là của bầu trời và bầu trời
là của mây. Ngày hôm qua có những cơn mưa bất chợt,
và hôm nay trời lại nắng ấm bất ngờ. Nắng cũng là của mưa. Và thiếu
vắng những ngày mưa chắc nắng cũng sẽ bớt đi một chút gì ấm áp.
Càng lớn
lên, tôi lại càng cảm thấy thích cái kết nguyên gốc của câu chuyện.
Tôi thấy cái kết đó ý nghĩa hơn cái kết mà tôi từng nghĩ đến. Đơn giản,
bởi qua cái kết đó, chuyện Tấm Cám phản ánh chân thực hơn về cuộc sống.
Đồng bằng sông Cửu Long ngày
nay không còn cọp, nhưng ngày xưa, loài mãnh thú này hiện diện khắp nơi,
từ Long An xuống tận Cà Mau. Từ bao đời nay, cọp là kẻ thù của con
người vì chúng thường rình bắt gia súc, thậm chí bắt người để ăn thịt.
Làm ở bệnh viện,cảm động nhất là khi thấy các cặp vợ chồng
già lắm, 80 hay 90 nhưng lúc nào cũng tận tụy, chăm sóc nhau, sống với
nhau 50, 60 năm trời. Người chồng bệnh nặng lắm và có khi đang trong
thời khắc lâm chung và người vợ già lọm khọm chăm sóc từng ly từng tý
cho chồng, con cái ở đây thì hiếm thấy. Ông bà mình ngày xưa vẫn giữ
vững lòng thủy chung, son sắc, lo lắng cho nhau dù trong mọi hoàn cảnh.
Các tin đã đăng: