Ngày xưa buồn hiển hiện
Kiếp người
quá mong manh
Nỗi đau lòng canh cánh
Thương cho một nụ cười.
Nghĩ đến ngày
sắp về bên ba má
lòng con lại rộn lên một
bản nhạc không lời. Ngày nào con
cũng
lôi tấm vé tàu ra
xem, như một thói quen vậy, nhìn nó con lại mỉm cười và líu lo là
lá la như chú chim non.
Hương Xưa
Mãi Còn
(Ngắm
bình minh từ Golden Rock)
***
Bình minh từ núi
đi ra
nuôi sinh linh giữa hằng sa mạch
nguồn;
nâng vầng nhật, giữa càn khôn
cho bình yên giữa sóng cồn bể dâu.
Niêm hoa
1
Hoa giơ
tâm chuyển thái hư không
Ấn dấu truyền trao suốt một dòng
Mộng thật muôn đời chưa hề biết
Viên như trào lộng một dòng không.
Lời kinh hóa ngọc
Ta từ
trong cõi vô sinh,
vận hành đại nguyện
đăng trình thế gian.
Ngao du
vào cõi ba ngàn,
tâm không điểm trú,
nghênh ngang giỡn đùa.
Mỗi lần hành lễ, điệu Sanh được giao nhiệm vụ đốt nhang. Cầm
bó nhang chúc xuống, bung tay cho các đầu nhang lơi khỏi nhau, điệu
châm lửa. Khói trắng bay lên xông thẳng vào mặt khiến Sanh chảy nước
mắt, đôi lúc lấm lem như đang khóc.
Sự đời giống như
con thuyền trôi không tiến ắt phải lùi. Và khi ấy đời được ví von như
một cuộc đấu tranh liên tục, nó luôn được cải biên với những khó khăn
mới.
Cuộc đời là một thực tại phức tạp vượt
lên trên mọi lý luận. Người ta không thể diễn tả thực tại bằng ngôn
ngữ vì ngôn ngữ là sản phẩm của tư tưởng mà tư tưởng là ý niệm nhị
nguyên luôn luôn chia cách chủ thể và khách thể . Thực tại là mỗi người
thấy rằng hình như đều có một số phận nào đó mặc nhiên an bài cho
chính mình . Thực tại là một cuộc đời thay đổi không ngừng.
Thuở xưa có một chú Sa di xuất gia theo một vị cao Tăng. Một bữa nọ,
vị cao Tăng đón biết chú Sa di này trong vòng bảy hôm nữa sẽ mệnh chung,
nên lòng rất băn khoăn thương xót.
Các tin đã đăng: