Những ai sinh ra ở Huế, lớn lên ở Huế và trưởng
thành ở Huế, thì không thể một sớm một chiều quên Huế được. Tôi là một người như
thế. Tôi đã sinh ra tại làng Dương-Xuân-Thượng, huyện Hương Thủy, tỉnh Thừa
Thiên của xứ Huế đầy thơ mộng này.
Gia đình tôi đang bận rộn gói bánh chưng trong dịp Tết Nguyên đán, thì
có tiếng chuông vang lên báo có khách đến nhà. Tôi vội đứng lên ra mở
cửa, không ai xa lạ là hai vợ chồng người bạn thân lâu ngày mới gặp.
Chúng tôi mừng rỡ chào nhau thân mật rồi cùng nhau vào phòng khách. Nhà
tôi cũng ngừng tay ra chào bạn,
Mẹ tôi là người Huế. Ngày còn trẻ, ba tôi nổi tiếng là người đào
hoa, tính lại thích tự do bay nhảy. Vậy mà, trong thời gian lưu lạc làm
ăn nơi đất Thần Kinh thơ mộng, ba đã "chân đi không đành” khi "gặp cô
gái Huế” là mẹ tôi bây giờ. Không biết ba đã tỉ tê những gì mà mẹ tôi
chịu rời bỏ quê cha đất tổ theo ba về cái nơi thừa nắng thừa gió này làm
nàng dâu xa xứ.
Khi khoảng cách giàu nghèo vẫn chưa có đủ những kế hoạch khả
thi để được thu hẹp , khi vẫn còn những con người không có loại phương
tiện nào có tính cách cơ khí hơn, thì đôi quang và chiếc đòn gánh vẫn là
công cụ đắc lực nhất giúp họ gồng gánh cuộc đời của họ .
Trên thửa ruộng khô chờ ngày cấy mạ, chiều về, ánh
nắng yếu ớt ẩn trong áng mây hồng , che một khoảng mát dịu, đám trẻ thật đông,
người lớn cũng không thiếu, mỗi chiều sau những ngày đón Xuân suốt tháng giêng
nhộn nhã, họ kéo nhau ra đồng phô trương những cánh diều sặc sỡ. Tiểu Thuận ngồi
trong cổng chùa nhìn ra vẻ thèm thuồng.
Lời tác giả:
(Người
con Phật không bao giờ ghen tị với sự thành công của người, thèm khát
và tìm cách chiếm đoạt những cái hay, cái đẹp của người. Đó là ý của bài
thơ này)
Vào thập kỷ 60 – 70 của thế kỷ 20, Phạm Công Thiện là một hiện tượng
dị thường trong hoạt động văn học nghệ thuật và triết học ở miền Nam
nước Việt. Nhiều người, trong đó có nhà thơ Nguyễn Vỹ đã công nhận Phạm
Công Thiện là thần đồng.
Nắng tháng giêng, tháng hai với nhiều người là vạt lụa óng ánh vàng nên
thơ. Người ta thi vị nắng là hạt nắng, giọt nắng, chẳng hạn “giọt nắng
bên thềm” (Nguyễn Ngọc Thiện).
Một thiền sư nổi tiếng người Việt Nam, kể lại câu chuyện về ý thức
bảo vệ thiên nhiên của người dân tộc mà ông có dịp tiếp xúc. Câu chuyện đại ý
như sau: Năm 1951, thiền sư đi cùng vài tu sĩ đến một ngọn núi xa xôi ở khu vực
Đại Lào, thuộc tỉnh Lâm Đồng,
Con kình ngư nghìn năm biển cảCánh đại bàng tận đỉnh núi xaHét vang một tiếng giờ đứng ngọThong dong buông thả về quê nhà
Các tin đã đăng: