Có câu hỏi như sau:
"Trong lễ Hồng Danh Sám
Hối, chúng tôi niệm danh hiệu "Nam mô Đấu Chiến Thắng Phật".
Theo truyện Tây Du, sau khi cùng với Sư Phụ là thày Huyền Trang sang Tây Trúc
thỉnh kinh, ngài Tôn Ngộ Không được phong là Đấu Chiên Thắng Phật. Vậy Đấu
Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không này có phải chính là vị Phật trong kinh Hồng
Danh Sám Hối không?"
Nguyễn Bính sinh vào cuối xuân Mậu Ngọ (1918) và từ giả cõi
đời trong một chiều 29 Tết Bính Ngọ (1966), năm ấy không có ngày 30,
còn phơi phới sức xuân ở tuôi 49, “cái tuổi tứ thập nhi bất hoặc” thi
nhấn đã để lại cho đời nguyên vẹn cả một mùa xuân…
“Nhanh nhiều tốt rẻ không bao giờ là mục đích
của nhang Phụng Nghi” - Trần Phương Anh nói thế khi nhẹ nhàng trân trọng bày ra
những bó nhang có bao bọc ngoài rất trang nhã, ấm áp.
Kỷ niệm 100 năm ngày sinh Nguyễn Hiến Lê
Vương Trung Hiếu
Ghi chú: Vương Trung Hiếu, bút danh Thoại Sơn, là nhà
văn, nhà báo, quê gốc An Giang. Trên vanchuongviet.org, nhân 100 năm
Ngày sinh Nguyễn Hiến Lê, (08.01.1912 – 08.01.2012) anh đã cho đăng bài
viết này, trích từ Kỷ yếu của Hội cựu học sinh Trường trung học Thoại
Ngọc Hầu, Long Xuyên, An Giang. Một bài viết ngắn gọn, nhưng rất có ích
cho các bạn trẻ. Xin phép được đăng lại nơi đây.
Chân thành cảm ơn anh Thoại Sơn.
Đỗ Hồng Ngọc.
Mấy chữ “sống một mình” mà chị vừa nói khiến thầy cảm thương
quá. Hồi điệu Sanh chưa vào chùa, thầy vẫn sống một mình đó thôi. Song,
bên thầy còn có những bức tượng Phật và Bồ tát nên chẳng thấy cô quạnh.
Mỗi lần đi qua những cánh đồng đang mùa gặt, tôi lại nhớ về những
ngày thơ ấu êm đềm ở làng quê. Cái hương quê ngai ngái mùi lúa mới ấy
như cứ mãi vấn vít lòng tôi...
Khi ai đó hỏi bạn, đi xa thế có nhớ quê hương không?
Bạn sẽ trả lời họ ra sao? Một từ “có” ngọt ngào có thể ôm trọn đủ đầy
tất cả? Ôm cả nắng mưa và những ngày tất tả ngược xuôi nơi chân trời xa
lạ mà vẫn không phai hình bóng quê nhà. Bởi vì quê hương là nhớ là
thương, là cơn gió Đông xạc xào rặng tre đầu ngõ.
Có lần vào một tiệm sách, thấy trên tường có treo một thư pháp
thật đẹp viết “Dẫu biết vô thường sao lòng vẫn xót xa”, tôi nhớ đến một
mẩu truyện trong kinh, có lần Phật hỏi các thầy:
Các tin đã đăng: