Trong đời có những chuyện tưởng nhỏ nhặt
mà mình từng thực hiện nhưng lại ảnh hưởng với người khác mà mình không
hay biết, mãi cho đến khi người trong cuộc thổ lộ thì mình mới ngộ ra
cuộc đời có nhiều chuyện lạ thường…
GN - Như một thói quen tốt, trước khi ngủ
tôi thường niệm Phật. Lúc còn sống, mẹ thường khuyên con cái hướng về Tam
bảo.
Bước chân của Tăng đoàn tỉnh
thức lại hiện về trong sự tĩnh lặng tâm hồn… Mọi thứ đẩy lùi lại phía
sau để tiếng nói của trí tuệ, của tình thương cất điệu nhạc trầm hùng,
thiêng liêng. Phận người bé nhỏ được sưởi ấm trở lại không phải bằng bữa
cơm nóng cũng chẳng phải bằng tình thương của ai cả vì điều đó vốn thật
xa lạ ở nơi chốn này.
GN - Những ngày tháng Bảy tôi thường
có những giấc mơ êm đẹp. Tôi thấy mình trở về cái cốc của Sư cô Lão mẫu ở trên
núi.
Sinh thời, thầy (bố) tôi - nhà văn Phan Khôi, không phải là người thích chụp ảnh. Vì vậy mà cho tới lúc qua đời tại Hà Nội, ngày 16.1.1959, số ảnh ông để lại cho con cháu cũng chẳng có là bao.
Nhậm ngôi cao, lập công
lớn, sớm thành bậc thượng trí minh triết, Trần Nhân Tông kịp dành phần lớn cuộc
đời mình để phụng sự cho cộng đồng.
Có một thanh niên từ ngàn dặm xa xôi tìm đến đại sư Thích Tế chùa Nhiên Đăng, thưa rằng : -
Con là một thư sinh luôn biết Tam cương-Ngũ thường.. từ xưa đến nay
không bao giờ biết nói những lời vu khống bịa đặt, không gây ra chuyện
thị phi, nhưng không hiểu vì sao luôn có người dùng lời ác độc chưởi bới
con, dùng lời bịa đặt dơ bẩn hủy nhục con. Đến hôm nay, con thật sự
không chịu nổi nữa, nên con muốn vào chùa cạo tóc làm tăng để xa lánh
chốn bụi hồng, xin Đại sư hãy thâu nhận đệ tử !
Trong một buổi trò chuyện, một giáo sư triết học nhắc đến cuộc đối thoại của nhà văn Nguyên Ngọc với nhà báo Nam Dao. Ông Nam Dao có câu hỏi rất hay, đại ý là các văn nhân nước ta sao cứ giống Trình Giảo Kim, chém đúng ba búa rồi bỏ chạy, chẳng ai đủ sức đi đường dài mặc dù xã hội ngày càng nhiều những vấn nạn, vấn đề mới nảy sinh!
GN - Nhìn những dãy phố lồng đèn đẹp và lung linh, chị tấm
tắc khen những chiếc lồng đèn “made in Việt Nam” vừa đẹp, vừa hiền hòa (không
độc tố, không chứa chất gây ung thư như lồng đèn Trung Quốc).
Tượng Phật làm bằng amber lúc mới đem về nhà Mẹ Buổi chiều
đi làm về, điện thoại nhà reo, người đàn bà Mỹ muốn gặp Mẹ tôi. Bà đưa
điạ chỉ, ngày giờ gặp bà để trao cho Mẹ món đồ có người để lại trong di
chúc. Mẹ nhìn điạ chỉ rồi lẩm bẩm: chẳng lẽ người đàn bà Mỹ gốc Pháp mà
hơn 10 năm trước mẹ giúp việc đã qua đời. Bà Suzanne chúng
tôi thường gọi là bà Pháp, là người thân duy nhất không phải gốc Việt
của Mẹ tôi trong suốt hơn 20 năm sinh sống ở xứ người. Sau thế chiến thứ
2,
Các tin đã đăng: