Chiều thứ Sáu nhẹ như một làn khói mỏng. Nó khép lại bôn ba sóng gió
của những ngày chạy miệt mài theo sinh kế, nó cũng mở ra một cánh cửa về
với gia đình đầm ấm những ngày cuối tuần.
Có một lần thi hào Dante đứng gần cây cầu Ponte
Vecchio, bắt ngang qua con sông Arno ở thành phố Florence, nước Ý. Thời gian là
vào khoảng trước năm 1300, ông nhìn thấy cô Beatrice đang đứng trên cầu.
Tại
Nghi Lan, sau khi Lôi Âm tự đã đi vào nề nếp, đồ chúng theo học với
Tinh Vân rất đông. Đại sư bắt đầu nghiền ngẫm hướng tiến cho các môn đệ.
Sư nghĩ đến hai vấn đề cần làm trước nhất:
Gọi tên nỗi đau là một cách thực
tập để ta biết nỗi khổ niềm đau của mình lớn đến mức nào. Đôi khi, có
những nỗi buồn be bé nhưng vì ta không biết kiểm soát, không "điểm mặt,
đặt tên" được nó nên dần "xé ra to", để nó làm chủ, điều khiển mình từ
ánh nhìn đến lời nói, từ con chữ tới hành động, làm cho mình lúc nào
cũng kèm nhem nước mắt.
Vào mùa xuân Quý Tị cách đây 720 năm (1293), vua Trần Nhân Tông đã
nhường lại ngôi cho con là hoàng thái tử Thuyên, nhận tước vị Thái
Thượng hoàng, trong lòng không bợn chút tiếc nuối. Từ đó, ông có thêm
thời gian để dốc sức vào nghiên cứu đạo lý nhà Phật. 5 năm sau (1298),
ông mới chính thức xuất gia. Và từ đó đất nước ta đã có một vị giáo tổ
hiền minh, người lập nên thiền phái Trúc Lâm mà cho tới nay vẫn sáng
danh đạo nghĩa.
Sương mù bàng bạc ùn lên lãng đãng trộn lẫn với ngàn mây trắng bao
la, hòa quyện cùng hương rừng gió núi, chập chùng trên tuyệt đỉnh Hy Mã Lạp Sơn,
chờn vờn ngất tạnh bay quanh pháp hội Linh Sơn vào một thời xa xưa, cách đây mấy
nghìn năm rồi mà tưởng chừng như mới hôm nào, vẫn còn nghe văng vẳng những lời
thơ bất hủ của đức Thế Tôn vang vọng trầm hùng :
Ai trồng ngồng cải hoa vàngĐể dài nỗi nhớ tôi mang tháng ngàyAi xui cánh bướm vờn bay Để lòng tôi mãi thương vay khóc thầmAi làm mưa bụi lâm thâm
Suốt mấy tháng bão bùng mưa gió, cả chùa
gác tất cả công việc bên ngoài, thì giờ chỉ để dành cho các chú ôn tập
kinh điển, giáo lý, học chữ Hán, Pàli, Anh văn, đọc sách truyện và hành
thiền. Tiết tháng chạp trời đã tạnh ráo, các chú bắt đầu thêm phân cho bí,
bầu, các loại su, bắp cải và rau xanh.v.v...
Lời của một đại đức: “Nói Phật giáo cao nhất chưa hẳn đúng, mà những gì cao nhất chính là Phật giáo”.
Con người sẽ thực sự lớn khi nâng tầm nhận thức về vũ trụ quan và nhân
sinh quan, trong đó liễu thoát sanh tử là quan trọng nhất
Các tin đã đăng: