Dáng
vẻ rụt rè, anh chào tôi. Hơi bở ngở tôi hỏi anh có việc gì cần tôi
giúp. Anh ấp úng: Thưa Thầy con đến để cảm ơn Thầy. Tôi giúp anh việc gì
mà anh cảm ơn tôi. Anh đã lấy lại được bình tĩnh và vào chuyện: “ Hôm
mồng 08 tháng giêng,âm lịch con có đi chùa, con có vào phòng
Từ
hôm được chú Giác Viên ngỏ ý, hằng ngày lại được nhìn hình ảnh tiêu sái
thanh cao của quý thầy quý chú, và nhất là muốn sau này mình sẽ giống
như mẫu người lý tưởng: “ Trên đời này chỉ có chú Giác Viên là tuyệt nhất ,chuyện gì cũng biết hết”.
Cửa Chùa, ở trang 73, quyển 11 của tuyển tập 11 Thơ Mặc Giang (hiện đã
lên tới tập 14), gồm hơn 1400 bài thơ. Chúng con thích nhất, ưng ý nhất
là bài Cửa Chùa.
Mở đầu thầy viết đơn giản thôi:
Mỗi độc giả đọc thơ Mặc Giang đều có
những cảm nhận riêng lẻ và sai khác, điều ấy là thường tình. Tùy hỷ -
Điểm gặp gỡ chung cùng của số đông độc giả là thơ Mặc Giang như khơi dậy nguồn sóng tâm tư phận người về
hai mặt Đời và Đạo.
Tôi 18 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu hết ngôn từ trong
nhạc khúc của Trịnh Công Sơn nhưng cũng đủ để bắt đầu lắng nghe, cảm
nhận và mơ hồ nhận ra nét tài hoa trong từng nốt trầm ấy.
Tình thương chân thật trong đạo Bụt gọi là tứ vô lượng tâm. Vô
lượng có nghĩa là không thể đo lường, không có biên giới. Ta có thể dịch
tứ vô lượng tâm là bốn tâm không biên giới. Bốn tâm ấy là tâm từ, tâm
bi, tâm hỷ và tâm xả. Bốn tâm không biên giới này là tình thương chân
thật, là bản tính chân thật của chúng ta.
“Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng”[1]
viết tặng những loài hoa ảo ảnh mang tên thật trong bài!
Một lần buổi sáng trời trong, không để người bạn „nhâm nhi” tách cà
phê xa hoa, tôi mời người bạn „hiền” mới quen một chung trà mộc.
Các tin đã đăng: