Bóng nắng gần tới đỉnh đầu. Sư cụ chùa Đồi Mai thủng
thẳng trở về trai phòng. Nhà sư già gỡ chiếc nón tu lờ, sắp ngồi vào
thụ trai thì có tiếng con trẻ gọi ở ngoài cổng chùa. Một chú tiểu lễ
phép bước lên tam cấp:
TRÊN TẤT CẢ ĐỈNH CAO CHỈ LÀ SỰ LẶNG IM
Tuệ Sỹ
Anh đã ra đi từ đó, từ
thời buổi hỗn mang. Trong từng khoảnh khắc sát na, từng quãng liên tục
vi tế của hạt bụi, anh từ chối chính mình. Khi mọi người ca tụng anh như
một thiên tài,
Ninh Giang Thu Cúc Ru con mải miết ru con
Con bao nhiêu tuổi vẫn còn lời
ru
Lời ru vọng
đến thiên thu
Cho dù con bận chu
du phương trời
Lời ru chẳng
cạn chẳng vơi
Theo chân con bước lệ rơi môi cười
Cho dù khản tiếng hao hơi
Trăm năm còn vẫn
vọng lời mẹ ru.
Có phải nếu mình ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm thì mình là người
thuộc địa phương đó, đúng không? Đã biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu
hỏi đó, sau một ngày nhìn vào lịch thấy con số ghi năm đã bước vào năm
thứ ba mươi, của một người tị nạn.
Tôi hạ bút viết về Phạm Công Thiện mà không có bất kỳ một tài liệu
nào về ông ở xung quanh. Những quyển sách tôi đọc của ông, tôi đã vứt
hết đâu đó dọc đường gió bụi, trên xe đò, dưới tàu thủy hoặc bờ ga bến
chợ.
Vừa qua tôi lục giấy tờ cũ, tình cờ thấy một trang giấy có thủ bút của Thầy Thích Thiện Châu (cố Hòa Thượng Thích Thiện Châu), một bài thơ. Cảm động quá. Bài thơ này Thầy viết sau khi khóa Thiền mùa hè năm 1990 chấm dứt và là lần cuối cùng Thầy sang giảng khóa Thiền tại Muenchen.
Ông nhà giàu dạo bướcTrên phố quen hoàng hônGặp chú đánh giày buồnLam lũ gầy khổ sở
Con đường của tôi, con đường của em, con đường của bạn, con
đường của những kiếp người, những thân phận người từ ngàn ngàn năm trước
và mãi đến ngàn ngàn năm sau nữa có giống nhau, có khác nhau, có trùng
khít nhau, có chồng lên nhau, có dẫm lên nhau...
Có một hiện thực luôn luôn hiện ra trước chúng ta toàn bộ sự
thật của nó là cái chết. Và trước sự ra đi khỏi thế gian này của đồng
nghiệp, bạn bè và những người thân, quả thực chúng ta có những giờ phút
sống chân thực...
Các tin đã đăng: