Mấy chữ “sống một mình” mà chị vừa nói khiến thầy cảm thương
quá. Hồi điệu Sanh chưa vào chùa, thầy vẫn sống một mình đó thôi. Song,
bên thầy còn có những bức tượng Phật và Bồ tát nên chẳng thấy cô quạnh.
Mỗi lần đi qua những cánh đồng đang mùa gặt, tôi lại nhớ về những
ngày thơ ấu êm đềm ở làng quê. Cái hương quê ngai ngái mùi lúa mới ấy
như cứ mãi vấn vít lòng tôi...
Khi ai đó hỏi bạn, đi xa thế có nhớ quê hương không?
Bạn sẽ trả lời họ ra sao? Một từ “có” ngọt ngào có thể ôm trọn đủ đầy
tất cả? Ôm cả nắng mưa và những ngày tất tả ngược xuôi nơi chân trời xa
lạ mà vẫn không phai hình bóng quê nhà. Bởi vì quê hương là nhớ là
thương, là cơn gió Đông xạc xào rặng tre đầu ngõ.
Có lần vào một tiệm sách, thấy trên tường có treo một thư pháp
thật đẹp viết “Dẫu biết vô thường sao lòng vẫn xót xa”, tôi nhớ đến một
mẩu truyện trong kinh, có lần Phật hỏi các thầy:
Ngày xưa buồn hiển hiện
Kiếp người
quá mong manh
Nỗi đau lòng canh cánh
Thương cho một nụ cười.
Nghĩ đến ngày
sắp về bên ba má
lòng con lại rộn lên một
bản nhạc không lời. Ngày nào con
cũng
lôi tấm vé tàu ra
xem, như một thói quen vậy, nhìn nó con lại mỉm cười và líu lo là
lá la như chú chim non.
Hương Xưa
Mãi Còn
(Ngắm
bình minh từ Golden Rock)
***
Bình minh từ núi
đi ra
nuôi sinh linh giữa hằng sa mạch
nguồn;
nâng vầng nhật, giữa càn khôn
cho bình yên giữa sóng cồn bể dâu.
Niêm hoa
1
Hoa giơ
tâm chuyển thái hư không
Ấn dấu truyền trao suốt một dòng
Mộng thật muôn đời chưa hề biết
Viên như trào lộng một dòng không.
Các tin đã đăng: