Năm tôi mười tuổi, hôm nào tôi cũng lên chùa để nghe sư thầy
giảng kinh Phật và nói chuyện pháp. Mái chùa làng tranh tre nứa lá. Tịnh thất
của thầy chỉ là một căn phòng nhỏ kế bên chánh điện.
GN - Sống lâu gọi
là thọ, ít ai gọi là thụ. Nhưng trong tiếng Hán lại gọi thụ là thọ. Thọ hay thụ
có những nghĩa khác nhau và ngay cả khi dùng để gọi. À, cây cổ thụ không gọi là
cây cổ thọ (có chữ mộc đứng bên)! Mà thụ lĩnh hay thọ lĩnh cũng vậy thôi.
Nguyện là mong cho, cầu mong cho, ước
mong rằng…Khi nguyện cho người khác được hạnh phúc, chính ta liền có
được hạnh phúc. Tại sao như thế?
Mỗi sáng quét sân chùa,
Chú lẩm nhẩm làm thơ,
Kiếp sau xin Phật độ,
Làm chú tiểu chùa Mơ.
Sự nghiệt ngã của hoàn cảnh lịch sử đã khiến Việt Nam thành một nước “ăn sau, chạy dọi” trong công trình phiên dịch một Đại tạng kinh Việt Nam.
Một ngày ngồi lại bên cầu nhìn dòng sông trôi lặng lẽ
Chợt tan mộng tưởng: Cảnh giới Thượng thừa Tịch chiếu Vô vi?
Ồ! Mau xem nước trôi đi . . .
Nhà khảo cổ kể: Tháp Nhạn nằm ở xã Hồng Long, huyện Nam Đàn,
tỉnh Nghệ An, nay chỉ còn là gạch vụn. Tháp được xây từ đời nhà Đường,
nửa đầu thế kỷ thứ VII, khi dân ta hãy còn Bắc thuộc, Nghệ An hãy còn là
châu Hoan.
Việt Nam ơi! Mẹ Việt Nam ơi !Bốn ngàn năm qua còn nợ ngườiTừ thuở hồng hoang sinh trăm trứngNghĩa tình mẹ nặng mãi khôn vơi.
GN Xuân - Núi cao là một tứ thơ bất tuyệt trong cổ thi. Lên núi, lên cao, là để gần trời xa đất, xa những phiền muộn, tục lụy, danh lợi nhỏ nhen của cuộc đời. Vì vậy mà chùa ngày xưa thường xây trên núi, trên cao. Sư ở trên cao, thi nhân lên núi thăm sư thường để lại những bài thơ thoát tục. Cõi trời đất và cõi nhân gian khác nhau, Lý Bạch nói thế. Và có lúc ông cũng lên cao, xa đất gần trời, để làm thơ.
Các tin đã đăng: