BỂ DÂU MÀ KHÔNG BỂ ĐÂU ANH!
LÊ QUANG THÁIHọc sinh Nguyễn Hoàng 1954 - 1959
Sinh
ký tử qui là lẽ thường của tạo hoá. Lúc sinh tiền, Trịnh Công Sơn rất
ngộ và thường pha chút nghĩnh trong sáng tác và trầm tư. Nửa đùa nửa
thực, anh đã vặn câu thơ nói về “cõi người ta” của Nguyễn Du thành: “Chữ
tài chữ mệnh cũng là bể dâu”.
Dù đi đâu, ở phương trời nào hay bản lai thế giới nào thì
chất xuân vẫn một màu uyên nguyên tròn đầy. Vì bản chất của xuân là
trong ngần, đẹp như ánh trăng mười sáu, như dòng sông thu.
Sống được gì và để lại cho
đời những gì? Đây là câu hỏi mà chúng ta thường đặt ra.
Vâng! Sống để lại nhiều lắm,
nhưng cái đáng quý, đáng trân trọng để lưu lại ngàn sau đó là tình thương để
lại đời.
Mùa này nơi tôi sống hoa Dã quì
nở, vàng rực cả núi đồi .
Có ai đã một lần đến với Tây nguyên sẻ
không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy hoa cúc quì mọc khắp triền đồi,mọc trong sân
nhà,mọc cả lối đi.
Như
một vết thương lòng chưa bao giờ lành sẹo, Pleiku ở trong tôi là mối
tình đầu trinh bạch. Ở đó màu thông xanh nghi ngút chảy suốt một tuổi
thơ vô ưu lang thang trên những triền đồi đầy nắng. Nắng thắp lửa lên
màu hoa tường vi nở dại, trải như tơ lụa mềm óng ả xuống những con dốc
bốn mùa chìm khuất trong sương mù.
Lên núi là ở ngoài vùng phủ sóng, là lánh xa cái chốn
lao xao ở dưới kia, là đi con đường khó nhưng quan trọng hơn là bày tỏ
một thái độ.
Nhỏ
nói, không ‘online’ được nhỏ cảm giác như thiếu một cái gì đó trong
ngày. Tôi giật mình nhìn mọi người trong thế giới quanh mình…
Đã đi đã đến cuối trời
Đã về như vẫn muôn đời đã đi
Nhớ “Lotus” của Rabindranath Tagore [1]
Các tin đã đăng: