Ông T là giáo sư tâm lý học Học Viện H.
Hôm nay, bước vào lớp, ông để máy điện thoại lên bục giảng, nói với các học trò:
Ông
già nói thêm câu cuối cùng để kết thúc chuyện, trả lại không gian một
khoảng lặng trong buổi chiều hanh vàng. Nguyên đang ngồi trong căn nhà
sàn rộng thênh thang, có lẽ là ngôi nhà bề thế nhất ‘phum’ này. Từ trong
nhà nhìn xuống sân có cái giếng nước ngay trước cổng, buổi chiều những
người trong nhà và cả hàng xóm đều ra tắm nơi cái giếng này
Nhiều năm sau khi ông ngoại bạn qua đời, bạn bỗng hay
mơ ước mình có cỗ máy thời gian trong một bộ phim hoạt hình trẻ nít, để
quay lại ăn… cơm với ông.
Tôi vừa xuống Cà Mau. Và tất nhiên bây giờ Cà Mau… tức là Nguyễn Ngọc Tư…
Gần đây, qua sự giới thiệu của Phạm Hòa,
một tác giả trẻ tuổi Việt Nam lớn lên tại Melbourne, tôi có nhân duyên
đọc được những câu chuyện ngắn của Y Ban - một nhà văn nổi tiếng bên Hà
Nội.
Tối
hôm đó, thầy Liễu Triệt trăn trở mãi không chợp mắt được. Thầy chẳng
những nghĩ đến Phú Xuân mà còn nghĩ đến Thăng Long. Dân chúng Nam Bắc
cách nhau một dải sông Gianh, bao giờ mới hết cảnh chinh chiến chia lìa?
Bây giờ ở thành phố, người ta dùng nước do Nhà máy nước cung cấp, ở nông
thôn đã có giếng khoan, giếng đóng là phổ biến; cái giếng khơi mỗi ngày
mỗi ít, e không bao lâu nữa, nó sẽ trở thành chuyện cổ tích, nếu không
thế thì cũng trở thành giếng loạn.
Sư nhớ lại số tiền mà mỗi năm Vân về thăm Sư và cúng dường
xây dựng, số tiền cúng mỗi năm khoảng một tấn xi măng. Năm ngoái nhân
ngày rằm tháng giêng, Vân lên chùa lễ Phật, cúng dường một tấn xi măng,
trong ví còn một triệu đồng, đi lạy Phật, để ví tiền bên cạnh, lạy xong
đứng lên quên mất bỏ ví tiền lại.
Nhưng con đã mất tất cả tư liệu Thầy ơi ! Ảnh hình con, con
đi khắp nơi khắp chỗ, gian khổ vô cùng mới chụp được, tất cả đã nằm
trong thẻ nhớ ( memory card ) bây giờ không còn nữa.
Các tin đã đăng: