Luân hồi hình như luôn đi với sanh tử. Luân hồi sanh tử. Nghe cứ rờn
rợn. Có cách nào “giải thoát” không? Có đó. Đi tu! Đi tu để giải thoát
luân hồi sanh tử. Nghe nói vậy. Làm như tu thì không còn sanh tử nữa,
không còn luân hồi nữa.
Phương tiện Tuyệt vời thay phương tiện! Nhìn Phật mà không
thấy phương tiện, nghe Phật mà không thấy phương tiện, chẳng tiếc lắm
ru? Với năm đệ tử đầu tiên, cũng là bạn đồng hành ngày xưa, Phật chỉ cần
nói Tứ diệu đế. Bởi họ đã có đủ chất liệu. Chỉ cần “chỉ trăng” là họ
thấy ngay. Khổ Tập Diệt Đạo là đã đủ. Triệu chứng: Khổ. Nguyên nhân: Gốc
của khổ.
“Thức tự tâm chúng sanh
Kiến tự tâm Phật tánh”.
Chúng sanh không có ở ngoài. Nó ở trong. Trong tự
tâm. Nó bày ra, dựng lên, vẽ vời trong tự tâm ta mà ta chẳng ngờ!
Luân hồi hình như luôn đi với sanh tử. Luân hồi sanh tử. Nghe cứ rờn
rợn. Có cách nào “giải thoát” không? Có đó. Đi tu! Đi tu để giải thoát
luân hồi sanh tử. Nghe nói vậy. Làm như tu thì không còn sanh tử nữa,
không còn luân hồi nữa, tu thì sống đời đời kiếp kiếp vậy! Nhưng…
Một cách nôm na, văn là đẹp, hóa là làm ra. Cái gì
không được đẹp thì làm cho nó đẹp ra, cái đó là “văn hóa”. Không chỉ đẹp
mà còn tiện lợi, phù hợp với đời sống thường ngày của mọi người, cái đó
cũng là văn hóa!
Vô tâm không phải là không có tâm. Vô tâm cũng không phải là vô cảm.
Mackeno. Có một chữ tượng hình rất hay trong chữ Hán : 木 là mộc. 目 là
mục. 心 là tâm.
* Người ta phỏng vấn một bà già gần 90 tuổi rằng nếu được sống lại cuộc đời đã qua một lần nữa, bà sẽ sống ra sao?
Tập thơ mỏng tanh
mà nặng trĩu với tôi. Tôi đọc mà nghe lòng mình rưng rứt. Toàn tập thơ có thể
nói chỉ là một bài duy nhất từ đầu đến cuối - như một bản trường ca chưa viết
xong - mà cũng có thể coi là một tập hợp của nhiều bài thơ rải rác mang một cái
tên chung: Xa xứ.
Không
biết sao mỗi lần ra Hà Nội tôi đều muốn đi lang thang ngoài đường phố
quanh Hồ Gươm và thực sự mừng rỡ khi nhìn thấy một gánh hàng rong có món
cốm vòng xanh thơm ủ kín trên cánh lá sen với mấy quả chuối tiêu vàng
rượm…
Hình như ta chẳng bao giờ thực sống trong hiện tại cả! Lúc còn trẻ, ta
mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ,
có đựơc cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái
này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ!
Các tin đã đăng: