Giác Ngộ -
Những ngày qua, tâm cứ lăng xăng, không chánh niệm, căng thẳng… muốn
được tĩnh lặng đôi chút nhưng vẫn cứ dao động. Chợt nhớ quá Nông Sơn,
tĩnh lặng và thanh bình, đó là những gì mà tôi cảm nhận được từ nơi ấy.
Giác Ngộ -
Sinh ra và lớn lên trong gia đình chắp vá, đông anh em nên ngoài những
giờ đến trường, Ngọc Lệ phải ra rẫy phụ giúp mẹ.
Người Trúc Lâm, cái tên đơn sơ mà đứng vững hơn mọi đế hiệu
vàng son. Người là Trúc Lâm. Là rừng núi trong ta. Là ngàn trúc linh
thiêng ngân vang ngân vang những điệu sáo huyền.
Tỉnh thế ca - Bài ca tỉnh thức cuộc đời
Hạnh
phúc thuở nhỏ là được nép vào lưng cha sau những buổi học, là ấm áp
trong vòng tay của mẹ. Lớn lên, giữa những bộn bề của cơm áo gạo tiền,
bon chen phố thị, tôi cứ mãi loay hoay kiếm tìm hạnh phúc của riêng
mình.
Ta thường nói “Cơm bụi” “Đi bụi”..... Nhưng giờ đây, Trần Kiêm Đoàn
đưa ra một khái niệm mới: Tu bụi!
Đôi chân đóng móng, thân
thồ nỗi
lóc cóc ta qua mấy dặm đời
Hạnh phúc tìm hòai không
thấy tới
trăm năm đã được nửa vòng
rồi
Tôi về thăm nhà
giữa mùa bão lũ. Sau ba năm xa cách, những nếp
nhăn thay nhau xếp hàng nhiều hơn trên khuôn mặt Mẹ,
“ Xuân nhật tức sự ” được lưu truyền là của ngài Huyền Quang
(1254 –1334), tổ thứ ba Thiền phái Trúc Lâm. Đây là bài thơ hay,được
nhiều người dịch và chú giảng.
Trong các dấu chấm câu báo
chí hay dùng, tôi thích nhất là dấu “(!?)” - đó là cách nhìn của Joe. Bài
viết dưới đây hoàn toàn là quan điểm của Joe, xin giới thiệu tới độc giả.
Các tin đã đăng: