Vài
năm qua, nhiều chư Tôn đức Tăng Ni cố gắng khôi phục và phát huy pháp môn Tịnh
Độ vì thấy xã hội (không riêng gì ở Việt Nam) đang suy đồi đạo đức trầm trọng,
đồng thời cũng nhằm vạch một hướng tu cho người phật tử tại gia, nhất là những
vị lớn tuổi, khỏi bị cám dỗ theo tà ma ngoại đạo.
Một
vài nơi, đạo tràng niệm Phật hay tu Tinh độ thu hút rất đông quần chúng tham dự.
Việc khuyến tu nầy rất cần thiết và cần được tán thán công đức.
Tuy
nhiên, cũng có người nói, tu Tịnh độ có nghĩa là cầu vãng sanh. Mà tuổi trẻ,
còn quá trẻ, chưa gì đã lo đến chuyện chết, chuyện siêu sanh. Thì phải chăng đạo
Phật là đạo của người chết?
Người khác còn thêm, muốn vãng sanh thì người
tu phải “chán ngán cảnh giới Ta bà nầy mới
có thể dốc
lòng tiến tu. Và như thế, tu mới có kết quả”.
Trong
cẩn trọng và chừng mực tôi muốn góp vài ý như sau. Kinh Di Đà, Phật có dạy “Nhược dĩ thiểu thiện căn phước đức nhân
duyên đắc sanh bỉ quốc”. Nghĩa là không thể lấy nhân lành và phước đức nhỏ
mọn mà có thể vãng sanh về Cực lạc được. Nói cách khác, người tu Tịnh độ không
những không nên có thái độ yếm thế chán đời mà còn phải tích cực làm lành lánh
dử, tạo duyên tốt với đồng loại chúng sanh mới mong siêu sanh cỏi Phật, chứ
không phải chỉ có niệm Phật nhưng tâm và hành còn mang nhiều ma nghiệp mà có thể siêu sinh lúc lâm chung.
A Di Đà, có nghĩa là vô lượng quang, vô lượng thọ và vô lượng công đức. Lại gặp trở ngại nữa
đây. Vô lượng quang, nếu được hiểu là ánh sáng vô lượng, thì sẽ bị chói mắt, hư
mắt làm sao sống? Thật ra, vô lượng quang
đối nghĩa với vô lượng tăm tối, nghĩa là vô lượng trí tuệ đối với vô lượng vô
minh. Mà trí tuệ là thấy “đường”, vô minh bí lối.
Vô
lượng thọ; sống lâu quá sẽ không có chỗ cho người khác sinh
ra? Nạn nhân mãn tính sao? Sống lâu được
hiểu là bất sanh bất diệt, có nghĩa là giải thoát khỏi vòng sinh tử.
Và
vô lượng công đức, là làm các việc
lành, giúp đỡ chúng sanh theo khả năng và hạnh nguyện, chứ không phải yếm thế
chán đời. Tu cũng như các ngành nghề khác, ai ai cũng cần có nhiều sức khỏe, mới
có thể thành tựu sự nghiệp. Mà Thiền được khoa học chứng minh, là có khả năng
không những đem lại sức khỏe cho mọi người mà còn mang đến nhiều lợi ích thiết
thực khác như phần trình bày dưới đây.
Ngày
nay, khuynh hướng của tuổi trẻ là thích vui, thích thực tế, thích cái mới và
mang tính khoa học. Do đó, phải chăng, song song với pháp môn Tịnh độ, chúng ta
nên hướng dẫn Phật tử, nhất là tuổi trẻ, tu thiền. Hay cách hiểu thông thường
là “Thiền Tịnh song tu”. Vì thiền, y giới và khoa học gia đã chứng minh: “Thiền có khả năng làm cho con người có hạnh
phúc hơn, mạnh khỏe hơn, thông minh hơn, đẹp hơn*, sống sâu hơn, chống bệnh tật
và lão hóa”. Đó là những khám phá và thí nghiệm lâm sàng có chứng minh, có
hình ảnh cụ thể.
Tim, gan, bao tử, phổi, thận, ung thư, Sida… được chữa bằng Thiền**
Tại Mỹ,
Thiền được dạy trong bộ Quốc phòng, trong thể thao, trong các cơ sở giáo dục,
văn phòng, hảng xưởng, trại tù v.v. Tổng thống Obama cũng ngồi thiền, cựu Tổng
thống Clinton cũng ăn chay và ngồi thiền để chữa bệnh tim mạch.
Không những Thiền, mà Tịnh, Tụng kinh, Niệm Phật
cũng có ích lợi như người tu thiền. Nhưng người Tây phương đã từng sống trong nền
văn hóa ỷ lại, quỵ lụy van xin Thần (Thượng đế) ban cho mà không tự lực cánh
sinh; không đứng thẳng trên đôi chân của mình. Do đó, họ thích bàn luận về Thiền
và tu Thiền là vì thế.