Ngày
xuân, nhiều thiện nam tín nữ thường nô nức đi lễ chùa. Vào dịp này, ai
cũng có thể cảm nhận một cảnh giới nghi ngút hương trầm linh diệu.
Những
buổi chiều cuối năm, đếm vòng quay thời gian đang chuẩn bị kết thúc một
chu kì. Chỉ mong một năm khép lại, những điều tốt đẹp và may mắn hơn sẽ
mở ra.
Di Lặc là mùa xuân
Theo truyền thống văn
hóa Việt Nam, Trung Quốc hay các nước Á Đông, Tết Nguyên Đán cụ thể là ngày mùng
Một tháng Giêng âm lịch, là ngày vía của Đức Di Lặc đản sinh. Thế nên ,trong ngày Di Lặc hạ sinh, con người cầu phước cầu an, mong
phúc lộc đầy nhà, gia trạch yên vui, con cháu sum vầy hạnh phúc, lo buồn gác lại,
mong được tự tại an nhiên trong cuộc sống.
Đến tận những ngày cuối năm mà
trời Huế vẫn cứ mưa và lạnh căm căm, mọi người ai ra đường cũng thu lu như
những cái “thùng phuy” bởi độn cơ số là áo ấm.
Vậy
là đã hai mươi ba tháng Chạp, tôi cố tình không nghĩ gì khi đi qua cửa
hàng bánh chưng của ông bà lão đầu hẻm. Dường như ông bà cũng bận rộn
hơn, tiếng cười và cả những bước chân già cũng vội vã hơn.
Trong những ngày này người dân nên ý thức để giữ gìn nếp sống văn hóa một cách tích cực. Không để những tình trạng phóng uế, bừa bãi, làm mất cảnh quan môi trường, làm ảnh hưởng đến nét đẹp văn hóa đã được lưu truyền từ xa xưa đến nay.
Ngựa Nòi Thông Minh Thành Ba-La-Nại thuở xưaỞ miền bắc Ấn có vua trị vìQuốc vương nhiều ngựa kể chiNhưng riêng một ngựa kia thì tuyệt luânNgựa nòi, giống tốt vô ngầnLớn to, mạnh mẽ thêm phần thông minh
Mùa xuân là một chủ đề được thi hào Nguyễn Du nhắc đến khá nhiều
trong thơ chữ Hán của cụ. Lạ thay, đó là những mùa xuân tha hương buồn
bã đến chết người. Trong 249 bài thơ chữ Hán qua ba tập thơ Thanh Hiên tiền hậu tập, Nam Trung tạp ngâm và Bắc Hành tạp lục,
Mỗi
lần tết đến, chúng ta ôn lại những việc trong năm, những đoạn đường đã qua, những
sai lầm thiếu sót và những tạm thời thành tựu. Có những tiến bộ trên con đường
Phật đạo thì chúng ta càng gần với vị Phật tương lai, Đức Di Lặc hơn.
Những năm 50 của thế kỷ trước, tuy còn
ấu thơ, nhưng ở Trung Quốc tôi đã thuộc lời bài hát và đến nay vẫn còn nhớ là: “Đường
lên Tây Tạng không vết người đi, đèo núi cao lưng trời”. Thời đó Tây Tạng
hoang vắng, cư dân thưa thớt, đồi núi, sông suối nhiều, thảo nguyên bao la và đi
lại khó khăn.
Các tin đã đăng: