Tôi dừng trang kinh, chắp tay nhìn lên đức Thế Tôn, lên đức Bồ Tát Quán
Thế Âm khẩn cầu, xin các Ngài thương xót chúng sinh, giúp dừng cơn bão
tố, xin mọi người dừng lại những tham đắm si mê, ghét ganh, hận thù,
sống chan hòa trong tình yêu thương anh em ruột thịt, hàn gắn những đỗ
vỡ, xây dựng lại nếp sống lành mạnh, san sẻ, đùm bọc lẫn nhau.
Từ miền
Trung đi thẳng vào Sài Gòn, ngay sau khi thành phố vừa giải phóng, một
trong những mong ước đầu tiên của tôi là gặp gỡ một số trí thức và văn
nghệ sĩ từng nghe tiếng.
Dòng nước cuồn cuộn chảy qua những thác ghềnh, rơi xuống vực sâu thăm thẳm, phát ra tiếng gầm rú, hét rền cả không gian; đến những nơi bằng phẳng nước lững lờ trôi, mái chèo nhè nhẹ đưa như gõ nhịp theo tiếng nhạc du dương
(TNTS) Đọc tờ nhật báo Thanh Niên ngày 20.10, tôi ngẩn ngơ khi biết
sách giáo khoa văn của Trung Quốc bỏ AQ chính truyện và một vài tác phẩm
khác của nhà văn Lỗ Tấn ra khỏi giáo trình văn trung học.
Chỉ một mình thôi… Một nụ, một đóa, một đài… Sen đứng
chơ vơ trên mỗi một cọng, nằm kề cạnh từng chiếc lá xoe tròn… Tháng
ngày lênh đênh lặng lẽ trong thế giới của riêng mình.
Nhà văn, tất nhiên phải là những nhà
văn đích thực, xưa nay, là những người sáng tạo và đem lại cho xã hội
những giá trị tinh thần lớn lao. Nhà văn đem lại những giá trị góp phần
làm hoàn thiện tính người cho nhân loại.
Ngày xưa có một nhà thơ viết:
“Là thi sĩ nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”
Chữ nhàn là chữ làm sao! Nguyễn Công
Trứ đã kêu lên như vậy, từ mấy trăm năm trước. Kêu chứ không phải hỏi.
Bởi vì trước đó ông đã giải thích rõ ràng rồi: Thị tại môn tiền náo/ Nguyệt lai môn hạ nhàn.
Chợ ở cửa trước thì “náo”, còn trăng vào cửa sau thì “nhàn”.
Mùa đông về thật rồi ư, cây cối trở nên hiu quạnh, đâu đó nỗi
buồn man mác chợt hiện về. Biển cũng âm thầm cất lời sám hối, con giã
tràng đang gọi một linh hồn vô thường nơi cát mộng. Để lại trong trong
tôi những ý niệm nhớ thương.
Rồi mùa tót rã rơm khô,
Bạn về quê bạn biết nơi mô mà tìm.
Ca dao
Các tin đã đăng: