Nụ cười Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Tôi có người đệ tử, đi nước ngoài về tặng cho tôi một
bức thư pháp có chữ Smile (mỉm cười) của Thiền Sư Nhất Hạnh. Chữ viết
bằng bút lông , mực tàu trên giấy dó. Tôi rất trân quý bức thư pháp này,
trong ngày luôn nhìn chữ Smile, để tập cười, tập nuôi dưỡng chánh niệm
(bởi vì tôi cũng rất khó cười).
Thiền Sư Nhất Hạnh, tên thật là Nguyễn Xuân Bảo, sinh năm
1926 là một Thiền Sư, giảng viên, nhà văn, nhà thơ, nhà khảo cứu, nhà
hoạt động xã hội, và người vận động cho hòa bình người Việt Nam. Gốc tổ
tiên người Thanh Hóa, sinh trưởng và lớn lên tại Huế, xuất gia tu học
tại chùa Từ Hiếu - Huế, năm 16 tuổi. Là một Tăng Sĩ có cái nhìn xa rộng
cho đạo Phật, trong khi giới Phật giáo thời bấy giờ chỉ biết học chữ
Hán, và nội điển , thì Thiền Sư đã xin học Pháp văn, quốc ngữ ...và sau
này là Anh văn, tìm hiểu tư tưởng triết học phương tây để đối chiếu với
nền triết học Phật giáo, triết học phương đông. Thiền Sư (từ đây xin
được gọi bằng từ Sư Ông cho thân mật hơn) thấy Phật giáo trong giai đoạn
đó cũ quá, cần phải làm mới, hiện đại hóa để cho phù hợp với nhu cầu
của thời đại, và để cho giới trẻ giới trí thức tìm về với đạo Phật, Sư
Ông đã thành công trên lãnh vực này.
Sư Ông viết trên 100 đầu sách , trong đó có khoảng 40 cuốn được dịch
với nhiều ngôn ngữ khác nhau, có sách thuộc loại bán chạy nhất
(best-seller) ở tây phương. Hiện Sư Ông cư trú ở trung tâm thiền học
Làng Mai, Pháp Quốc.
Sư Ông trưởng thành trong giai đoạn đất nước Việt Nam chúng
ta bị Pháp đô hộ, đạo Phật bị kỳ thị xem thường và tìm cách loại bỏ.
Tiếp theo là cuộc chiến tranh Việt - Mỹ, hằng ngày chứng kiến cảnh bom
đạn tàn phá quê hương, Sư Ông đã thành lập trường "thanh niên phụng sự
xã hội" để giúp đỡ đồng bào trong cuộc chiến. Chính từ chứng kiến sự tàn
khốc đỗ vỡ, tang thương điêu linh trong cuộc chiến mà trong giai đoạn
này hiếm khi thấy Sư Ông cười, lúc nào cũng đăm chiêu, suy tư, lo lắng.
Cho đến khi Sư Ông qua phương tây dạy học, tranh đấu vận động hòa
bình cho Việt Nam rồi thành lập trung tâm thiền học Làng Mai, Pháp Quốc.
Thời gian này Sư Ông chuyên tâm thiền định, nghiên cứu, diễn giảng, dạy
cho đệ tử, Sư Ông mới chú trọng đến nụ cười, và Sư Ông cũng tập cười,
nuôi dưỡng nụ cười. Ban đầu Sư Ông cười cũng không đẹp lắm đâu, cười
không được tự nhiên, nhưng rồi càng về sau Sư Ông cười càng đẹp. Tác
phẩm mà chúng tôi có được năm 1977, mua tại Sài Gòn có tựa đề "Hàm tiếu
thiền" in chui trên giấy rất xấu, sau này được in chính thức có tên
"Phép lạ của sự tỉnh thức".
Trong năm 2005 và 2007 tăng đoàn Làng Mai về Việt Nam, thuyết
giảng hướng dẫn tu học, chúng ta đã thấy được các Thầy, các Sư Cô trẻ
trong tăng đoàn đều ăn nói nhỏ nhẹ, có nụ cười thật đẹp, gương mặt thật
phúc hậu tươi mát. Trong tu học các vị đã nếm được, trải nghiệm được
niềm vui của Thiền "Hiện pháp lạc trú" do Thầy mình chỉ dạy.
Sư Ông vừa trải qua một cơn bạo bệnh, nay thì đã đã hồi phục đang tập nói, tập cười với tuổi đời 90.
Để có một nụ cười đẹp, trọn vẹn một nụ cười trong suốt một
kiếp người, chúng ta thấy cũng thật là khó. Vậy, nếu ai có được nụ cười
đẹp mà không cười thì uổng phí quá !
Viết bài này chúng tôi xin được cung kính đảnh lễ tri ân Sư
Ông, người đầu tiên trong lịch sử Phật giáo Việt Nam dạy quần chúng Phật
tử tu hành bằng pháp môn cười, để kết nối mọi người lại với nhau, cười
được là chúng ta sẽ đến được với nhau, cho dù có khác nhau về chính
kiến, ý thức hệ, tôn giáo, chủng tộc... Và khi đã đến được với nhau rồi
thì cuộc đời này sẽ đẹp hơn, vui hơn, an lạc hơn.
Cầu Phật gia hộ cho Sư Ông khỏe mạnh trở lại, có được giọng nói
trầm ấm như xưa, có được nụ cười đẹp nhất an lạc nhất, như nụ cười mà
Sư Ông có được khi được các đệ tử thưa lại rằng:" Số tiền và phẩm vật Sư
Ông gởi về Việt Nam làm từ thiện giúp đỡ các học sinh ,sinh viên hiếu
học, nhưng có hoàn cảnh khó khăn, trong chương trình từ thiện Hiểu và
Thương đã đến tay người nhận".
Sư Ông hướng dẫn đệ tử mình thực tập cười bằng một bài thi kệ:
Thức dậy miệng mỉm cười.
Hăm bốn giờ tinh khôi.
Xin nguyện sống trọn vẹn.
Mắt thương nhìn cuộc đời.