Nội chiến giành quyền lực giữa các dòng tộc Lê, Mạc
kéo dài gần 150 năm (1533-1667) đã làm ảnh hưởng đến sự phát triển của
đất nước về mọi mặt, theo đó, ngành gốm sứ truyền thống phát triển các
thời đại trước đó cũng bị suy thoái trầm trọng.
Ngành gốm sứ nước ta không thể cạnh tranh với sự phát
triển nhảy vọt của công nghệ chế tác sành sứ tại Cảnh Đức trấn đầu thời
nhà Thanh ở Trung Quốc, không còn là thế mạnh xuất khẩu như trước đó.
Đất nước bị phân ly, quyền lãnh đạo bị phân hóa, nội
lực dân tộc trở nên yếu ớt, nên cơn lốc của thị hiếu chuộng ngoại đã
cuốn phăng cả ngành gốm sứ Đại Việt với nhiều thành tựu rực rỡ thời Lý,
Trần. Từ vua, chúa, người giàu trong nước đua đòi, say mê đồ sứ Trung
Quốc đến nỗi xem "một mảnh bát Ngô (sứ Tàu) còn hơn một bồ bát đất (gốm
Việt)".

Cư sĩ Trần Đình Sơn giới thiệu tập sách - Ảnh: L.Điền
Diện mạo của gốm sứ Việt thời đó, đặc biệt là đồ sứ
kí kiểu như thế nào? Nhà nghiên cứu, nhà sưu tập cổ vật trứ danh Trần
Đình Sơn - người được bạn bè giới cổ vật đặt biệt hiệu "Sơn Huế" đã làm
một cuộc triển lãm hoành tráng bằng hình ảnh với những chú dẫn, chú
thích kỹ lưỡng từng cổ vật qua tập sách "Đồ sứ kí kiểu Việt Nam thời Lê - Trịnh (1533-1788)".
Sách in song ngữ Việt - Anh, qua sự trình bày mỹ thuật của họa sĩ Mai
Quế Vũ, do Nxb Văn Nghệ cấp giấy phép, lễ ra mắt được trang trọng tổ
chức tại tư gia 128 Đinh Tiên Hoàng, Q. 1, ngày 2-10-2010 để chào mừng
Đại lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội.
Lời dẫn nhập đầu sách sẽ giới thiệu tổng quan với
người thưởng lãm bối cảnh đất nước thời Lê - Trịnh và những đặc điểm văn
hóa trong sinh hoạt hàng ngày được quy định nghiêm ngặt, thế nào là đồ
Nội phủ (thị trung, thị hữu, thị đoài, thị nam, thị bắc)? Thế nào là đồ
Khánh xuân (thị tả)?
Tâm sự về nhân duyên với cổ vật và tập sách này, cư sĩ Nhật Cao, pháp danh của nhà nghiên cứu Trần Đình Sơn, chia sẻ:
"Thời còn niên thiếu ngồi trên ghế nhà trường, thế hệ
chúng tôi ở miền Nam chỉ biết Thăng Long - Hà Nội qua sử sách, thơ văn.
Cảnh vật Thăng Long hiện lên trong trí tưởng tượng ngây thơ thật buồn
như Bà Huyện Thanh Quan cảm tác:
"Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương".
Hoặc nồng nàn tình cảm hướng về cội nguồn đất nước:
Từ độ mang gươm đi mở cõi,
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long
(Huỳnh Văn Nghệ)
Trưởng thành di chuyển từ Huế vào Sài Gòn sinh sống,
nhờ cái tô gia bảo "Nội phủ Thị trung" làm duyên mà tôi lọt vào mắt xanh
của Vân Đường chủ nhân Vương Hồng Sển. Suốt bảy năm (1968-1975) gần
gũi, cụ Vương hết lòng chỉ dẫn, khích lệ tôi tìm hiểu về đồ sứ kí kiểu
(ĐSKK). Dần dần tôi mới biết từ triều Lê-Trịnh bắt đầu gởi kiểu mẫu đặt
là đồ sứ ngự dụng, quan dụng ở Cảnh Đức trấn, Giang Tây. Về sau triều
Nguyễn tiếp tục công việc kí kiểu ở Trung Quốc, Anh, Pháp. Càng tìm hiểu
sâu, càng phát hiện được nhiều điều mới lạ, thú vị, tôi càng say mê
ĐSKK. Nhưng thân thế vẫn chỉ là "bạch diện thư sinh", làm sao đủ điều
kiện mua sắm vật quý trưng bày trong các tiệm đồ cổ sang trọng giá đắt
còn hơn vàng ngọc.
Mỗi lần đến Vân Đường hàn huyên chuyện cũ Thần kinh,
gặp lúc chủ nhân cao hứng vui chuyện, mở tủ lấy các món Nội phủ - Khánh
xuân ra cho cầm trên tay, nhìn tận mắt hoa văn họa tiết. Thấy rồng bay,
phượng múa giữa mây lành, điển tích, thơ văn ý nghĩa sâu xa, lòng tôi
dâng lên niềm khát khao mơ ước bao giờ mình được làm chủ đầy đủ các thị:
trung, tả, hữu, đông, đoài, nam, bắc. Điều đó chẳng khác chi anh học
trò nghèo mà đòi cưới cho được công chúa!
Ai ngờ vận nước đổi thay, non sông thống nhất, giấc mơ "mai đây hòa bình" trở thành hiện thực…
Cũng từ dạo đó chợ trời mọc lên khắp nơi để giải
quyết chuyện cơm áo gạo tiền bức bách. Đại lộ Hàm Nghi, trung tâm thành
phố Sài Gòn, biến thành khu chợ trời cao cấp nhất, bày bán đủ các vật
phẩm quý giá xưa nay, mà giới trung lưu trước năm 1975 nằm mơ cũng không
thấy.
Nhóm hiếu cổ đất Sài Gòn còn sót lại sau khúc quanh
lịch sử như tiền bối Vương Hồng Sển, họa sĩ Nguyễn Văn Rô, nhà văn Ngọc
Sơn, y sĩ Lộ công Mười Ba, dược sư Năng, ông Yên và tôi thường hẹn nhau
uống cà phê sớm bàn phiếm chuyện thịnh suy như hạt sương trên đầu ngọn
cỏ. Nhìn quý vật của các thế gia vọng tộc nằm phơi mình trên sạp gỗ,
manh chiếu mà cảm thán:
Lò cừ nung nấu sự đời
Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương.
(Nguyễn Gia Thiều)
Sau chầu cà phê bụi, mỗi người tùy theo sở thích tà
tà đi dạo, lục lọi đồ xưa vật cũ. Người thì tìm kiếm cổ ngọc, kỳ trân;
có vị sành sỏi moi cho ra gốm Tống, sứ Minh lẫn lộn trong đồ sành, đồ
đất; có kẻ gặp hên vớ được danh họa đông, tây… Riêng tôi biết phận hậu
sinh chỉ chăm bẳm săm soi ĐSKK xanh trắng. Cũng vì cái tình chung thủy
đó mà thân hữu Bắc Nam gán cho tôi cái tên ghép "Sơn Huế".

Cư sĩ Trần Đình Sơn với những cổ vật trong bộ sưu tập của mình
Ảnh: H.Độ
Nghiệm lại lời của Âu Dương Tu thời Tống "Vật thường
đến với người biết ưa thích" thật đúng. Góp nhặt lâu ngày, lại thêm các
vị lão làng cổ ngoạn thương mến chuyển nhượng lại những món Nội phủ -
Khánh xuân đặc sắc. Nhờ vậy mà bộ sưu tập của tôi đầy đủ hiệu đề, kiểu
mẫu, thơ văn tương đối phong phú.
Nay ngàn năm một thuở, nhân dân Việt khắp nơi đều
hướng về Đại lễ kỷ niệm "Thăng Long thiên tuế". Tôi vô cùng hoan hỷ xuất
bản tác phẩm Đồ sứ kí kiểu Việt Nam thời Lê - Trịnh.
Mong sao tập sách này như nén tâm hương tưởng nhớ
công đức tiền nhân. Góp thêm tư liệu về thời đại vua Lê, chúa Trịnh bốn
trăm năm trước trong lịch sử ngàn năm Thăng Long - Đại Việt. Đây cũng là
cách tôi cảm tạ, tri ơn đối với các vị minh sư, lương hữu đã trao
truyền kiến thức hoặc hiện vật cho tôi, để ngày nay tập sách này đủ nhân
duyên ra đời.
Biển học mênh mông, hy vọng các nhà nghiên cứu, sưu tầm, trân quý di
sản văn hóa sẽ tiếp tục công bố thêm những phát hiện mới, bổ sung vào tủ
sách "Hiếu cổ Việt Nam". Công việc đó cũng là cách thể hiện tâm tình
yêu quê hương, đất nước vậy".