Sen
 là loài hoa gắn bó với đời sống con người từ rất lâu đời, 
được nhân dân ta yêu chuộng bởi giá trị vật chất và tinh thần 
rất phong phú, đa dạng. Hầu như ở đâu có đất, có nước là có 
thể tạo thành đầm ao để trồng sen.
Thời
 kỳ đầu, chùa còn là thảo am thờ Thần, thờ Phật thì sen đã 
được trồng ở trước tam quan và hai bên cạnh chùa, tạo nên không 
gian và cảnh quan ngôi chùa nét tinh khiết, thanh tao, cao đẹp. 
Trong
 quá trình phát triển, chùa tháp được người xưa từng bước xây 
dựng  bằng những vật liệu kiên cố dần. Từ đấy, hoa sen không 
những trồng quanh không gian chùa mà còn được lồng vào trong 
các cấu kiện, chi tiết kiến trúc và điêu khắc chùa.  Hình tượng
 hoa sen thể hiện tập trung trong các nơi thờ tự tiêu biểu của 
Phật giáo. Có những công trình còn thể hiện cả một tổng thể 
hình khối kiến trúc hình tượng hoa sen. 
Từ những hình tượng hoa sen sớm nhất
Hình
 ảnh sớm nhất ngày nay ghi nhận được là viên gạch nung, trong 
đó có bức phù điêu ba vị Phật ngồi trên tòa sen tại tháp 
Nhạn, thôn Nhạn Tháp, Hồng Long, Nam Đàn, Nghệ An được xác nhận
 niên đại thuộc Tùy (603-617). 
 Hoa sen hồng 
Chùa
 Một Cột (Hà Nội) được xây dựng từ thời Lý. Năm 1105, vua Lý 
Nhân Tông cho tu bổ lại, minh văn trên bia tháp Sùng Thiện Diên 
Linh dựng năm 1122 còn ghi: “Đào ao thơm Linh Chiểu, giữa ao chồi 
lên một cột đá, trên cột có đóa sen nghìn cánh xòe ra. Trên hoa
 dựng một ngôi đền đỏ sẫm, trong đền đặt một pho tượng sắc 
vàng…”. Ngôi chùa hiện nay xây dựng vào thời Trần, năm 1249, tuy 
cũng thể hiện hình khối đường nét kiến trúc một tòa sen, song so với ngôi chùa thời Lý được miêu tả có khác biệt về quy mô và hình thức kiến trúc.
Chùa
 thời Lý, đặc biệt là trong nghệ thuật tạo hình kiến trúc và 
điêu khắc đá được phát triển hết sức hưng thịnh. Tiếc rằng 
hầu hết những công trình kiến trúc nguyên gốc đó đã bị thời 
gian và con người làm mai một, hư hỏng. Tuy vậy, những bộ phận 
cấu trúc bằng đá còn sót lại cũng thể hiện khá đậm đặc 
hình tượng hoa sen trong các cấu kiện kiến trúc và điêu khắc, 
nhất là những bộ phận trang trí như chân đá tảng đỡ cột nhà, 
nơi thờ tự.
Chùa
 Phật Tích (Tiên Sơn, Bắc Ninh - năm 1057), hiện nay còn sót lại 
nhiều điêu khắc bằng đá: Pho tượng Phật A Di Đà cao 270 cm, ngồi
 thiền định trên tòa sen, cùng với 10 tượng thú bằng đá ngồi 
trên bệ sen. Đây là kiệt tác quý báu cổ nhất thời Lý còn lưu 
giữ lại đến ngày nay, là minh chứng cho thấy đời sen đã gắn 
bó với đời sống tâm linh con người từ rất lâu đời. 
Chùa
 Thầy (Quốc Oai, Hà Nội - năm 1090), thời vua Lý Nhân Tông 
(1072-1128), là nơi tu hành của  Thiền sư Từ Đạo Hạnh. Kiến 
trúc hiện nay tuy xây dựng vào đời sau, song trong chùa vẫn còn 
một bệ tượng Phật Tam thế bằng đá thời Lý, phần trên chạm 
những cánh hoa sen cách điệu.
Bệ tháp Chương Sơn (Ý Yên, Nam Định - năm 1108), nay vẫn còn sót lại bệ đá có chạm khắc rồng và hoa sen.
Chùa Lạng (Mỹ Văn, Hưng Yên - năm 1115), còn lại bệ tượng bằng đá, hình vuông, có hình sư tử đội tòa sen.
Sợi chỉ đỏ xuyên suốt 
Sen
 gắn với kiến trúc và điêu khắc cổ Việt Nam như một sợi chỉ 
đỏ xuyên suốt các thời đại, từ xa xưa đến ngày nay. Trên đây 
điểm qua những kiến trúc, điêu khắc chùa tháp xây dựng bằng đá
 tiêu biểu của thời Lý. Sang thời Trần, tuy kiến trúc không 
phát triển rực rỡ bằng, chuyển sang xây dựng bằng đất nung và 
gỗ là chủ yếu. Song cũng có những công trình bằng đá rất tinh
 xảo.
Từng cụm mái đao chùa Tây Phương có hình như nụ sen sắp nở
Chùa
 Phổ Minh  (Nam Định - năm 1262), ngày nay còn nguyên vẹn  tháp 
hình vuông, cao 14 tầng ở trước tòa tiền đường. Tháp Phổ Minh 
xây dựng vào năm 1305. Bệ tháp và tầng thứ nhất xây bằng đá, 
các tầng trên xây gạch. Bệ đá có hai lớp cánh sen, lớp dưới 
chúc xuống, lớp trên ngửa, tạo hình rất đẹp.
Chùa
 Yên Tử  (Uông Bí, Quảng Ninh – năm 1687) có tháp Huệ Quang (tháp
 tổ Trần Nhân Tông) xây dựng bằng vật liệu đá gạch kết hợp. 
Phần đế tháp bằng đá có đài sen 102 cánh đỡ thân tháp hình 
vuông. Đỉnh tháp bằng đá tạo hình một búp sen. 
Chùa
 Trăm Gian (Hoài Đức, Hà Nội) được khởi dựng đời Lý Cao Tông. 
Đến thời Trần có xây bệ tượng Phật Tam thế bằng đất nung, trên
 có đài sen tồn tại đến ngày nay. Thời Trần còn lưu giữ được 
những bức phù điêu bằng gỗ có hình em bé quỳ gối nâng hoa sen 
ở chùa Thái Lạc (Mỹ Văn, Hưng Yên - TK 14).
Từ
 thời Lê  trở lại đây hầu như các chùa đều tạc tượng Phật 
bằng gỗ. Nhiều pho tượng Phật ngồi trên tòa hoa sen hình tròn 
cũng  chạm bằng gỗ. Đó là là tượng Phật: Quan Âm Nam Hải, 
Phật Bà nghìn mắt nghìn tay,  Tam thế,  Bồ Tát… Ở chùa Mật 
(Thanh Hóa) tượng vua Lê Thần Tông và tượng bà hoàng vợ vua 
cũng ngồi trên tòa sen. 
Thế
 kỷ 17, hình tượng hoa sen gắn vào các cấu kiện kiến trúc 
chùa và đình làng nhiều hơn. Chùa Bút Tháp (Thuận Thành, Bắc Ninh
 - năm 1647) được coi là ngôi chùa khai thác hoa sen nhiều nhất. 
Hoa sen đã lồng vào công trình kiến trúc tòa thượng điện ở lan
 can đá bằng hình dáng thật, cuống và hoa mềm mại rất sinh 
động. Đặc biệt có tòa tháp Cửu Phẩm Liên Hoa bằng gỗ, 9 tầng,
 mỗi tầng có một đài sen nhiều cánh hoa bao xung quanh. Đài sen 
cao chừng 50 cm, gồm bốn lớp, lớp dưới cùng chúc xuống, ba lớp
 trên ngửa  lên. Trong chùa rất nhiều tượng Phật ngồi trên tòa 
sen. Đẹp nhất là bệ ba lớp trên đỡ tượng Quan Âm nghìn mắt 
nghìn tay, rồi đến đế các tượng Phật Tam thế và Di Đà tam tôn.
Thời
 Tây Sơn (1788-1802) để lại hai ngôi chùa có giá trị nghệ thuật 
kiên trúc và điêu khắc tuyệt vời. Đó là chùa Kim Liên (Nghi 
Tàm, Hà Nội - 1792) và chùa Tây Phương (Thạch Thất, Hà Nội – 
1794). Chùa bố cục hình chữ “tam” gồm ba lớp lang. Các cụm mái
 đao vươn cao trông như hình tượng búp sen nở trong không gian xanh 
của cây cối xung quanh. Vào trong chùa, nhiều bộ phận trong bộ 
vì gỗ đã lồng hình tượng hoa sen. Hệ cột gỗ được kê trên những 
tảng đá chạm hình cánh sen đẹp nền nã.
 
 * * * 
Thời
 đại Hồ Chí Minh đã nâng vị thế hoa sen lên tầng cao mới, tiêu 
biểu là Lăng Bác Hồ mang hình tượng đóa hoa sen bằng đá, sáng 
đẹp tinh khôi, giàu nhạc điệu và chất thơ.
Với giá trị nhân văn mang tính truyền thống đó, hoa sen hồng xứng đáng là Quốc hoa Việt Nam.
								
    	
    	
									
										Theo: TTVH