Con
là một Phật tử thuần thành, gia đình con có truyền thống
Phật giáo đều quy kính Tam bảo. Con thường xuyên đến chùa
tụng kinh, học hỏi giáo lý. Vì hoàn cảnh riêng nên con phải
lên thành phố học tập và làm việc. Trong thời gian này,
con đã yêu một người con gái, cô ấy cũng rất thương con
và chúng con có ý định tiến đến hôn nhân. Tiếc rằng,
người yêu của con bắt buộc con phải theo tôn giáo của cô
ấy và nói rằng đó là điều kiện để đi đến hôn nhân.
Con không muốn mất cô ấy, khuyên cô ấy theo con thì con không
có khả năng mà bỏ đạo thì con không thể..
TRẢ
LỜI
Một
trong những yếu tố cơ bản để cấu thành cuộc hôn nhân
bền vững ngoài tình yêu là hiểu biết và tôn trọng lẫn
nhau. Trong hôn nhân, cố nhiên tình yêu vốn cực kỳ quan trọng
song chỉ có tình yêu đơn thuần thì chưa đủ. Một tình yêu
đúng nghĩa phải vượt lên tất cả những chướng ngại bằng
bao dung, vị tha và đặc biệt là sự tôn trọng.
Có
thể các bạn thương nhau nhưng chưa thực sự đạt đến độ
chín của tình yêu chân thật. Trở ngại lớn nhất giữa các
bạn bây giờ là niềm tin tôn giáo mà tôn giáo và tín ngưỡng
lại thuộc phạm trù thiêng liêng, vốn bất khả xâm phạm.
Theo như tâm sự của bạn trong thư thì chính bản thân bạn
cũng như người yêu của bạn cả hai đều có lập trường
kiên định trong việc bảo vệ niềm tin của mình.
Giữ
vững niềm tin là điều tốt song éo le ở chỗ là tôn giáo
hiện hữu trên đời để hướng thiện con người, giúp con
người ngày một thăng hoa và tiến bộ trên phương diện đạo
đức và tâm linh trong đó có vấn đề bảo vệ và xây dựng
tình yêu chứ không phải làm chướng ngại, ngăn cách tình
yêu. Vấn đề đặt ra ở đây là người yêu của bạn "thách
cưới" bằng việc bắt buộc bạn phải từ bỏ tôn giáo của
mình để theo tôn giáo của cô ấy. Nếu không thỏa mãn yêu
cầu này thì hôn nhân chỉ là chuyện trong mơ. Chính yêu cầu
này bộc lộ một điều rằng cô ấy quá ích kỷ, hẹp hòi;
bảo vệ niềm tin một cách thiển cận, thiếu tôn trọng và
yêu tôn giáo của mình hơn yêu bạn.
Một
khi lập trường hôn nhân của người yêu bạn nghiêng nặng
về tôn giáo hơn là tình yêu đồng thời ra điều kiện cho
bạn muốn đi đến hôn nhân với cô ấy thì phải bỏ
đạo, chính bạn cần phải sáng suốt cân nhắc và kiểm định
lại quyết định hôn nhân của mình. Bởi lẽ, điều kiện
trên đã cho thấy người yêu của bạn sẵn sàng hy sinh tình
yêu để bảo vệ tôn giáo đồng thời lộ rõ sự thiếu tôn
trọng, xúc phạm đến niềm tin tôn giáo thiêng liêng của
bạn.
Còn
đối với bạn, dù yêu thương cô ấy và có dự định hôn
nhân nhưng vẫn giữ vững lập trường kiên định về niềm
tin tôn giáo của mình. Bạn đã có một quyết định đúng
đắn và sáng suốt. Đạo Phật không chủ trương lợi dụng
hôn nhân để quy nạp tín đồ đồng thời cũng không khắt
khe đến độ cực đoan khi bắt buộc người chung sống với
mình phải cải đạo. Người Phật tử, quy hướng đạo Phật
xuất phát từ niềm tịnh tín, với ý thức tự giác và tự
nguyện đồng thời rất tôn trọng tín ngưỡng và niềm tin
của người khác. Do vậy, bạn cũng không cần người yêu
của bạn từ bỏ tôn giáo của mình để theo bạn nếu không
xuất phát từ tự giác và tự nguyện, nhưng đối với riêng
bản thân bạn thì cần phải sáng suốt, không mù quáng và
nhất là không đánh mất lòng tự trọng của người Phật
tử, vốn dĩ cao quý và thiêng liêng.
Đạo
Phật là đạo giác ngộ, được làm người Phật tử là đã
đặt chân lên thềm thang giác ngộ, đó là một trong những
căn lành mà không phải bất kỳ ai cũng có được. Do vậy,
nếu bạn không muốn trầm luân, đọa lạc trong đời này
và đời sau thì phải giữ vững niềm tin của mình. Hôn nhân
có thể đem lại cho bạn hạnh phúc trong một đời nhưng để
đạt được hạnh phúc trước mắt vốn mong manh ấy mà phải
thay đổi lý tưởng và niềm tin là một điều tệ hại nhất
trong các điều tệ hại vì đánh mất chánh kiến nên chắc
chắn bị đọa lạc ở những đời sau.
Vẫn
biết rằng nếu cùng một chí hướng và niềm tin thì rất
tốt cho việc xây dựng hạnh phúc gia đình song thực tế quan
điểm của hai người hiện giờ thì điều ấy trở thành
không thể. Giải pháp "đạo ai nấy giữ" dù còn nhiều giới
hạn và trở ngại nhưng vẫn không có tính khả thi vì điều
kiện bắt buộc để tiến tới hôn nhân của cô ấy là bạn
phải bỏ đạo. Và đây cũng là tín hiệu rõ ràng nhất của
vấn đề rằng chuyện tình yêu của các bạn còn một khoảng
trống bất hòa khá lớn, chưa hội đủ các điều kiện cần
và đủ cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc và bền vững. Do
vậy, nếu đi đến hôn nhân khi tình yêu cũng như quan điểm
chưa đạt đến độ hòa hợp, chín muồi thì chắc chắn sẽ
bất hạnh, đổ vỡ và chuốc lấy thất bại mà thôi.
Người
Phật tử luôn vận dụng trí tuệ để làm hành trang cho cuộc
sống. Bạn phải luôn ý thức để quán niệm rằng hôn nhân
(nếu may mắn) chỉ đem lại hạnh phúc một đời, còn Chánh
pháp sẽ dẫn bước và soi đường cho bạn đạt đến hạnh
phúc và an vui trong đời này và mãi mãi về sau. (Ban Tư Vấn
TC. Gíac Ngộ)
Cháu
là một Phật tử thuần thành, áp dụng những lời Đức Phật
dạy vào cuộc sống thực tiễn được nhiều lợi ích. Cháu
đang làm việc cho một công ty nước ngoài và yêu thương một
bạn gái theo đạo Thiên Chúa. Bạn này cũng như cháu rất
ngoan đạo. Hơn một năm, tình cảm tụi cháu vẫn tiến triển
tốt đẹp, bàn về tương lai xa chúng cháu đã thống nhất
với nhau đạo ai nấy giữ. Nhiều người nói với cháu: "Hai
đạo khó làm ăn, khó dạy con cháu, khó hạnh phúc...".
TRẢ
LỜI :
Đúng
là trên thực tế có rất nhiều cặp vợ chồng đã không
hạnh phúc chỉ vì họ theo hai đạo khác nhau. Tuy mỗi tôn
giáo có một nền giáo lý khác nhau, mục đích tối hậu khác
nhau nhưng vẫn có những điểm giống nhau trong quan niệm cuộc
sống. Ví dụ như tôn giáo nào cũng khuyên tín đồ của mình
nên siêng làm những việc lành và cố gắng lánh xa điều
ác. Cho nên hai người khác đạo quyết định lấy nhau, họ
đã tìm ra chỗ dung thông sau khi vượt qua biết bao cách trở:
Đạo ai nấy giữ.
Song,
họ đã không hiểu hết lời tuyên thệ đó. Họ chỉ hiểu
đơn giản khi lấy nhau rồi thì ai nấy cứ tiếp tục tín
ngưỡng tôn giáo của mình, tự do cúng kiếng lễ bái hay những
hình thức sinh hoạt khác mà một tín đồ cần phải thực
hiện. Họ không hề nghĩ đến sự khác nhau giữa tư tưởng
của hai tôn giáo là một trở ngại lớn. Càng là tín đồ
thuần thành thì họ càng khó chấp nhận về quan niệm sống
hay những điều chân lý của tôn giáo khác. Nếu như chân
lý là một cái gì đó ở đằng xa, họ ít có dịp luận bàn
đến thì những giáo lý áp dụng ngay trong đời sống hiện
thực cũng không phải luôn luôn có điểm chung giữa hai tôn
giáo. Vì ai cũng giữ cái "ngoan đạo" của mình mà không chấp
nhận nhau rồi xảy ra việc tranh cãi và chê trích đạo của
nhau là chuyện thường có. Nếu họ là những người hiểu
biết, ôn hòa và nhường nhịn lẫn nhau thì với tình yêu
sắt son cũng không khó xây dựng hạnh phúc gia đình.
Song,
đến khi có con lại là một vấn đề nan giải. Lời giao kết
"đạo ai nấy giữ" thuở ban đầu ấy là dành cho vợ chồng,
nhưng con của họ thì sao? Theo cha hay theo mẹ? Ai mộ đạo
thì cũng muốn con mình theo đạo truyền thống của ông bà
cha mẹ mình, phải tranh thủ hướng đạo cho con ngay từ nhỏ.
Nếu cha mẹ khoáng đạt hơn thì lớn lên cho con tự quyền
lựa chọn tôn giáo, nhưng nếu đứa con mặc dù đã đủ lớn
khôn để nhận thức nên theo đạo nào lại ngặt nỗi sợ
mất lòng cha hoặc mẹ thì càng rắc rối hơn.
Đó
là chưa nói đến hai họ, bên nội và ngoại, họ là những
bức tường thành kiên cố khó mà vượt qua. Ngay từ khi cha
mẹ chúng lấy nhau đã phải khổ sở lắm mới chinh phục
được quan niệm "như đinh đóng cột" của nội ngoại, bởi
những người theo đạo lâu năm họ cho rằng đó là một điều
thương tổn đạo đức. Vì thương con mà họ đành ngậm ngùi
chấp nhận, nhưng đến khi có cháu thì bất ngờ trong họ
nảy sinh một sự chiếm hữu rất lớn, họ không thể "mất"
thêm đứa cháu. Thật ra, tất cả cũng chỉ là quan niệm mà
con người đã lỡ đặt ra và chấp chặt vào. Tôn giáo không
hề có lỗi, bởi tôn giáo ra đời là để giáo dục con người
hướng đến hạnh phúc trọn vẹn, chỉ tại con người bị
bản ngã làm kẹt vào những quan niệm. Hai người khác đạo
lấy nhau nếu muốn có hạnh phúc thì phải vượt lên những
quan niệm đó. Còn chưa hiểu gì về tôn giáo của nhau, chưa
tìm thấy được điểm chung để cố gắng hòa vào và điểm
riêng để vượt ra khỏi thì nhất định sẽ rơi vào nghịch
cảnh tan vỡ nếu vội vã lấy nhau. Không nên vì tình yêu
quá độ mà lờ đi những hiểu biết về đạo của nhau. Phải
thực sự hiểu giá trị đích thực của cuộc sống là
gì thì mới thấy được sự cần thiết của đạo, bằng
không sẽ xem nó như một nỗi ám ảnh đọa đày.
Giáo
lý Đức Phật dạy chúng ta từ bi bình đẳng, độ lượng
vị tha, nhu hòa nhẫn nhục... để thanh tịnh hóa nội tâm,
chuyển hóa và trị liệu những tật bệnh phiền não chứ
không hề khuyên chúng ta phải chết sống để bám giữ khư
khư vào đạo mà không được phép tạm rời. Sống hình thức
trong đạo mà không thực hành được những điều đạo đã
dạy thì coi như hoàn toàn xa đạo, ngược lại không điều
kiện để gần đạo hoặc có thể ở chung đạo khác mà vẫn
sống tốt theo những gì đã được hấp thụ từ đạo của
mình và còn tạo ảnh hưởng đến người đạo khác thì quả
là một tín đồ thuần đạo, rất gần với đạo. Đó là
lời răn nhắc của Đức Phật. Nhưng tư vấn đến đây, chúng
tôi có ý định khuyên cháu khoan tiến xa hơn trong mối tình
này, bởi chúng tôi vừa phát hiện ra cháu phát biểu nông
nổi: "Chúa Jesus và Phật Thích Ca là một". Dựa vào đâu là
cháu dám nói càn như vậy? Cháu hiểu Phật Thích Ca là như
thế nào và Chúa Jesus ra sao? Không nên vì muốn chuyện tình
cảm của mình được trọn vẹn mà cẩu thả "sáp nhập" đại
để tìm ra sự "dung hòa chân tình" trong tư tưởng của mình.
Điều đó chứng tỏ rằng vì những lời cảnh báo của kẻ
bàng quan và thấy người đi trước gặp thất bại nên cháu
mới lo lắng băn khoăn chứ cháu chưa thật sự quan tâm đến
vấn đề trở ngại của chính bản thân mình. Chúng tôi tán
đồng quan điểm của cháu là cuộc sống là do bàn tay và
khối óc của mình tạo nên, song sức mạnh của bàn tay thì
có thể dễ dàng biết rõ chớ còn khối óc thì cần phải
kiểm tra thật kỹ lại từng giây phút mới không lầm nhận
về nó. Sự hiểu biết của con tim luôn nhạy cảm tìm sự
thích nghi với hoàn cảnh và cũng bị tác động ít nhiều
từ hoàn cảnh. Cháu không được phép chủ quan mà không chịu
tìm ra chỗ gút của bài toán khó này thì về sau cháu sẽ
hối tiếc vì không còn đủ sức để nhận diện nữa, lúc
ấy chỉ còn biết đương đầu chấp nhận và thở dài mặc
tùy số phận mà thôi.
(Ban
Tư Vấn TC. Gíac Ngộ)