Trước đó mấy ngày, cờ, phướn, pano, biểu ngữ giăng treo tứ phía nơi 
công cộng;  từ chùa Vĩnh Nghiêm, Lăng cha Cả, hướng phi trường, đường 
Phổ Quang, khu vực mũi  tàu công viên Hoàng văn Thụ…dẫn vào nhà truyền 
thống chùa Phổ Quang, đường Huỳnh  Lan Khanh – quận Tân Bình, phía sau 
quân khu 7 ( bộ Tổng tham mưu cũ), rộn rịp  như một lễ hội truyền thống,
 nhưng thật ra, chỉ là đại hội thường kỳ của Phật  giáo Thành phố!
Qua hình thức phô diễn, người ta cảm nhận có một Phật giáo đang nở 
hoa. Thật vậy,  từ Nam chí Bắc, các cơ sở thờ tự tầm vóc vĩ mô hiện diện
 và phát triển hết sức  bề thế. Trúc Lâm Yên Tử, Trúc Lâm Đà Lạt, Trúc 
Lâm Bạch Mã, và đang xây dựng một  Trúc Lâm miền Tây Nam Bộ; chùa Bái 
Đính phía Bắc, chùa Đại Nam Bình Dương phía  Nam, Nghệ An đang xây dựng 
ngôi chùa hàng trăm mẫu với kinh phí vài chục tỷ; một  số tỉnh thành 
đang xây dựng với quy mô lớn, và vô số chùa tư có một phí tổn chưa  thể 
quy định. Song song đó, số lượng tu sĩ cũng lạm phát đáng kể, số lượng 
không  tương thích với chất lượng. Vì thế mà trong tham luận “chuyên đề 
về Tăng sự” của  PG Q.9 gọi là “hảo tâm xuất gia với lý tưởng giải 
thoát” rất ít mà “hoàn cảnh  xuất gia” lại quá nhiều.
Sự phát triển mặt nổi của Phật giáo trong nước hiện nay  cho phép mọi
 người nghĩ rằng được “quốc vương hộ trì”. Đúng, thời đại nào bất cứ  
tôn giáo nào, kể cả Khổng nho, khi được quốc vương hộ trì đều có điều 
kiện trăm  hoa đua nở. Nhưng hộ trì cũng tùy loại hộ trì, có những hộ 
trì mà Phật giáo được  ăn sâu vào quần chúng, có những hộ trì mà Phật 
giáo đứng bên ngoài xã hội. Thời  Đại Lý Trần, từ vua quan đến thứ dân 
đều ảnh hưởng một tinh thần đạo Phật nhân  bản. Phật giáo trở thành mạch
 sống, máu huyết của dân tộc, là chất keo sơn đoàn  kết xã hội chống 
phương Bắc xâm lược, vì quốc vương không những có tâm với Phật  mà còn 
có tu và thâm hiểu giáo lý, vì thế sự hộ trì không đi quá mức cần thiết,
  không mê tín, không biến Phật giáo thành một bộ phận béo phì mất cân 
đối trong  cơ thể xã hội. Cho dù là tôn giáo, một khi được ưu đãi quá 
mức cần thiết, sẽ như  là cây kiểng quá nhiều phân bón, phát triển mất 
cân đối, biến thành dị dạng. Con  người bồi dưỡng quá mức cũng sẽ béo 
phì đưa đến bệnh hoạn, đó là quy luật tất  yếu về sự mất cân bằng trong 
 phát triển cuộc sống.

Chùa Phổ Quang, nơi diễn ra Đại hội Đại biểu Phật  giáo Thành phố Hồ Chí Minh, nhiệm kỳ VIII (2012-2017).
Qua 6 nhiệm kỳ kể từ ngày thành lập GHPGVN từ 1982, mỗi năm đại hội 
đều nghe báo  cáo tổng kết thành quả “vượt mức chỉ tiêu”, đều đưa kế 
hoạch cho năm năm tới;  thế nhưng mỗi lần tổng kết đại hội, các đại biểu
 đều nghe những mặt tiêu cực của  ngành Hoằng Pháp, ngành giáo dục, 
ngành Tăng sự, từ thiện xã hội…đều được các cơ  sở báo động những bất 
cập trong nội bộ. Các tham luận đều có sáng kiến góp ý xây  dựng, nhưng 
tất cả đâu cũng vào đó, hình như những đóng góp không được điều  nghiên 
thực hiện, vì thế cái gọi là tổ chức Giáo hội PG, vẫn là một cơ thể bất 
 toại, sống nhờ bơm hơi tiếp sức từ những phương tiện ngoại hộ, đáng 
ra, thời  gian trên 30 năm với một tổ chức thống nhất và được yểm trợ 
bởi quốc vương hộ  trì, nếu là tôn giáo bạn, có lẽ họ đã trở thành quốc 
đạo, có thực chất, có tầm  vóc.
So với 11 năm sóng gió trước 1975, GHPGVNTN, vừa xây dựng cơ sở, vừa 
giáo  dục đào tạo tăng ni, vừa hướng dẫn quần chúng Phật tử, vừa đấu 
tranh cho hòa  bình, thế mà chư tôn đức đã tạo nhiều dấu ấn cho giáo sử 
một thời. Tăng phong  đạo cách của chư Tăng trong thời nhiễu nhương thuở
 ấy cũng không đáng báo động  như ngày nay.
Chúng ta không quy kết cho trách nhiệm quốc vương hộ trì mà hãy nhìn 
lại khả  năng điều hành của tổ chức. Ngay cả một văn bản hành chánh mà 
từ văn phòng Trung  ương cho đến các tỉnh thành quận huyện cũng chưa 
thực hiện đúng nguyên tắc, kể  cả văn cú và nội dung mâu thuẫn luộm 
thuộm.
Trong bản tham luận của Ban Từ Thiện-Xã hội THPG do HT T. Như Niệm, 
Phó Ban trị  Sự THPGTP.HCM kiêm Phó ban Thường trực Ban TTXH TW.GH góp ý
 “Cần Thay đổi Tư  duy Trong Công Tác Từ Thiện Xã Hội” cũng đã có nhiều trái nghịch: Trang 3 tờ  rơi :”…TTXH PG cũng không thể chủ động ngay được mà phải chờ xin phép, chờ  thông bạch của GH, rồi mời họp để tổ chức…” bị vướng vào thủ tục lề mề như  thế, trang 4, lại bảo: “…một
 nguyên nhân dễ thấy là do cơ chế của chúng ta và  do thói quen làm từ 
thiện không đầu không đũa (đuôi?), không quy về một mối,  mạnh ai nấy 
làm. Dẫn đến tình trạng không tôn trọng tổ chức…” muốn  tôn trọng tổ chức thì phải chấp nhận sự lề mề thôi!.
Cũng trang 4: “…năm 1997, Ban TTXH PG TP.HCM  có lập Tuệ Tĩnh đường tại chùa  Pháp Hoa( Phú Nhuận)”,  do HT Như Niệm chủ quản đã” đào
 tạo 50 lương y có  bằng cấp, sau khi tốt nghiệp, một số phục vụ tại Tuệ
 tĩnh đường, một vài người  mở phòng khám riêng, một số đi làm việc 
khác. Tuệ Tĩnh đường sau một thời gian  hoạt động đành phải “phá sản” vì
 người được giao quản lý lạm quyền, dẫn đến thất  thoát. Và điều quan 
trọng, Tuệ tĩnh đường hoạt động không hiệu quả, đành phải  nghỉ.” Thế nhưng, cách đó vài giòng, Ngài lại bảo: “Làm
 từ thiện hiện nay  muốn hiệu quả thiết thực, có giá trị phải đồng thời 
có nhân lực đủ nghiệp vụ  chuyên môn, biết hoạch định qua các dự án 
ngắn, trung và dài hạn một cách rõ  ràng hiệu quả từng giai đoạn…” Những lương y trên có bằng cấp, có nghiệp vụ  mà vẫn bị phá sản là sao?

Đại hội Đại biểu Phật  giáo Thành phố Hồ Chí Minh, nhiệm kỳ VIII (2012-2017).
Còn nhiều Tham luận của các quận huyện nội ngoại thành, cũng kêu ca, 
cũng góp ý,  cũng quan tâm tiền đồ PG, cũng bấy nhiêu nhân sự với những 
bộ mặt cũ, với những  khả năng hạn chế để trang điểm cho Đại hội PG TP, 
rồi, ngoài hình thức phô  trương, ngoài báo cáo dông dài, ngoài chi phí 
tốn kém… rồi cũng đâu lại vào đó  nằm chờ 5 năm nữa để tiếp tục trình 
diễn bài ca “không bao giờ quên”. TP.HCM đã  vậy thì các tỉnh thành làm 
sao tránh khỏi vết xe cũ cho xong nhiệm vụ. Chính vì  nội dung Phật chất
 thiếu sung mãn, rất ít hành giả hành trì, quần chúng rất ít  thâm hiểu 
giáo lý, và quốc vương hộ trì chỉ là cách vun quén hậu thuẫn thì chắc  
chắn Phật giáo  trở thành kẻ lạ đối với xã hội đang chật vật với kinh tế
 hàng  ngày, và không lâu, cái tổ chức GH sẽ trở thành một đoàn thể 
trong những đoàn  thể của xã hội mà không còn là tôn giáo hướng dẫn tâm 
linh cho dân tộc. Các chức  sắc GH cũng chỉ là quan chức PG song hành 
với quan chức thế tục.
Tuy nhiên, vẫn còn có một số chùa đủ uy tín để Phật tử nương tựa, một
 số thầy  chú trọng về giáo dục mà không nặng về phát triển cơ sở vật 
chất dù cơ sở đang  xuống cấp, vẫn có một ít bậc chân tu… nhưng bấy 
nhiêu chưa đủ là miệng vành cứng  cáp để giữ chiếc thúng khỏi xiêu vẹo.
Thà rằng Đại hội có thực chất để củng cố nội tình PG trong thầm lặng 
hơn là biến  thành một lễ hội loãng màu giữa phố thị nhiều màu sắc hiện 
nay. Thêm một ít màu  sắc trong các ngã đường dẫn vào Đại hội càng làm 
cho PG lạc loài giữa cuộc sống  xô bồ, xuống cấp đạo đức mà người dân 
đang cần tôn giáo đóng góp hơn là trình  diễn.
Minh Mẫn (26/9/2012)
Những hạn chế và yếu kém hiện nay của GHPGVN
1. Hệ thống tổ chức của Giáo hội Phật giáo Việt Nam 
hiện nay đang vận  hành là mô hình của hệ thống tổ chức thế tục. Theo 
quy định của Hiến chương hiện  hành, hệ thống tổ chức của Giáo hội Phật 
giáo Việt Nam hiện nay có 3 cấp hành  chính: trung ương giáo hội, tỉnh, 
thành hội và quận, huyện hội.
Với mô hình này  thì phải đáp ứng những điều kiện và yêu cầu: công cụ
 để thực hiện và vận hành  của tổ chức hành chính đạo; có trụ sở, điều 
kiện cơ sở vật chất để điều hành và  duy trì hành chính đạo; có con 
người đủ năng lực trình độ để vận hành, thực hiện  công cụ với vai trò 
lãnh đạo, quản lý và điều hành mọi hoạt động của tổ chức.
Với những điều kiện và yêu cầu trên, các cấp Giáo hội Phật giáo Việt 
Nam hiện  nay không thể đáp ứng được. Công cụ để thực hiện chức năng 
lãnh đạo, quản lý và  điều hành của tổ chức giáo hội không có và nếu có 
cũng không thể áp dụng điều  kiện và yêu cầu này trong tổ chức đạo. Bởi 
vì Giáo hội Phật giáo Việt Nam hoạt  động trong khuôn khổ của pháp luật,
 đồng thời không lấy giáo quyền để chi phối  mà giáo hội hoạt động Phật 
sự là nhằm mục đích điều hòa hợp nhất sinh hoạt đúng  chính pháp, lấy 
tinh thần tự giác của mỗi Tăng ni, Phật tử, lấy công thưởng đức,  tu 
nhân tích đức, khuôn thước mẫu mực để làm chỗ dựa tinh thần cho Phật tử,
 do  đó không thể có công cụ giáo quyền để duy trì tổ chức của giáo hội,
 nếu có sự  việc xảy ra trong Tăng ni thì tuân thủ giáo pháp và giới 
luật Phật chế để điều  chỉnh trên tinh thần giáo dục “cứu một người phúc
 đẳng hà sa”.

Đại hội Phật giáo tỉnh Quảng Ninh lần  thứ III (2012-2017)
Về trụ sở của Giáo hội Phật giáo Việt Nam từ trung ương đến địa 
phương đều  không có cơ sở nào là công sở chung của Giáo hội. Ngay cả 
Trung ương Giáo hội (đặt  tại chùa Quán Sứ - Hà Nội) và (đặt tại Thiền 
viện Quảng Đức – thành phố Hồ Chí  Minh) đều không nằm dưới sự quản trị 
chung của Giáo hội mà hầu hết đến nay đều  bị chi phối bởi (cổ phần hóa 
trụ sở). Các Tỉnh, Thành hội và quận, huyện hội đều  chung số phận như 
vậy, thậm chí liên tục phải “ban chiếu dời đô” vì tân lãnh đạo  tân trụ 
sở.
Về con người đảm trách công tác Phật sự từ trung ương đến địa phương 
đều kiêm  nhiệm, không có chuyên môn nghiệp vụ về công tác tổ chức và 
điều hành công tác  hành chính đạo, luật đời không rõ, luật đạo cũng 
không thông, ban hành văn bản  hành chính tùy tiện, không theo một trình
 tự về thể thức và nội dung, không bảo  đảm được đúng yêu cầu của Phật 
sự, bên cạnh đó còn chịu sự chi phối quyền lợi cá  nhân chứ không căn cứ
 pháp quy để xử sự các sự vụ và tình huống phát sinh trong  quản lý hành
 chính đạo.
Rõ ràng ba vấn đề trên hiện nay trong hệ thống tổ chức Giáo hội đều 
không có  và nếu có chỉ là hình thức, không đáp ứng đầy đủ những vấn đề 
đặt ra trong điều  kiện hiện nay, và như vậy có thể khẳng định rằng hệ 
thống tổ chức Giáo hội hiện  nay không phù hợp với tư cách là một tổ 
chức tôn giáo nói chung và Giáo hội Phật  giáo Việt Nam cũng không ngoại
 lệ.
2. Hệ thống tổ chức Giáo hội hiện nay từ trung ương 
đến địa phương đều  mới chỉ đạt đến mô hình và như là những sa bàn để 
trưng bày triển lãm. Lãnh đạo  Giáo hội thử tư duy lại xem, 5 năm các 
cấp Giáo hội tổ chức đại hội một kỳ, mỗi  năm một kỳ hội nghị tổng kết 
và một hội nghị sơ kết công tác. Mỗi kỳ đại hội,  hội nghị như vậy đều 
có báo cáo tổng kết, báo cáo sơ kết và đề ra chương trình  hoạt động 
Phật và nghị quyết.
Tuy nhiên, chưa có cấp Giáo hội nào ban hành văn bản để  thể chế hóa,
 triển khai các hoạt động Phật sự cụ thể trong hệ thống tổ chức để  
hướng dẫn Tăng ni, Phật tử thành viên trong Giáo hội thực hiện. Mà mỗi  
Phật sự được tổng hợp thành báo cáo của các cấp Giáo hội đều do Tăng ni,
 Phật tử  trụ trì và sinh hoạt tại các cơ sở tự viện tự tổ chức thực 
hiện (mang yếu tố tự  phát).

Và mỗi kỳ đại hội, hội nghị của các cấp Giáo hội đều thực hiện “báo 
cáo gom  công tác Phật sự” của Tăng ni, Phật tử tại các chùa đã triển 
khai, để trở thành  báo cáo chung của Giáo hội, trung ương lấy báo cáo 
của tỉnh, tỉnh lấy báo cáo  của huyện và huyện lấy kết quả của chùa, như
 thế là quan hệ một chiều và đó là  nguyên nhân dẫn đến Tăng ni, Phật tử
 không biết đến tổ chức Giáo hội như thế nào,  và ngay cả những nơi xẩy 
ra sự vụ tranh chấp đất đai, tài sản, tôn tạo trùng tu  cơ sở tự viện, 
những việc làm gây mất đoàn kết liên quan đến Tăng ni, Phật tử  thì Giáo
 hội hầu như đứng ngoài cuộc, thậm chí là không có quan điểm chính kiến 
 rõ ràng để giải quyết thấu tình đạt lý trên cơ sở luật đời và luật đạo,
 bảo vệ  quyền lợi hợp pháp cho thành viên của tổ chức khi bị xâm hại.
3. Từ những thực tế đó, một số vấn đề đã nảy sinh 
trong thời gian qua  và gây bức xúc trong cộng đồng xã hội: mất đoàn 
kết, không hòa hợp trong nội bộ  Tăng ni, Phật tử, tạo bè kết đảng là 
vấn đề cấp bách đáng lo ngại tổ chức Giáo  hội (có chăng chỉ là hình 
thức, bề ngoài, bằng mặt không bằng lòng) đang là hiện  tượng phổ biến 
trong tổ chức Giáo hội Phật giáo Việt Nam, đặc biệt mỗi dịp đại  hội suy
 tôn, suy cử nhân sự lãnh đạo Giáo hội thì vấn đề này lại càng sâu sắc.
Một bộ phận Tăng ni chạy theo đời sống thế tục thái quá, xa rời giới 
luật và  đời sống thiền gia, như việc chay chức, chạy quyền, mua bán 
bằng cấp học vị  trong đạo ngoài đời, hám danh, hám lợi, tham nhũng 
(thông qua hình thức tâm  hương cúng dường), mua sắm trang thiết bị đồ 
dùng cá nhân xa xỉ, hủ hóa, hành  nghề mê tín dị đoan, thậm chí có người
 cho rằng đi tu thời nay là một nghề “ho  ra bạc, khạc ra tiền”, có cả 
những đại gia không ngại ngần và cũng không cần  phải suy nghĩ gì, sẵn 
sàng bỏ ra hàng trăm tỷ đồng để xây cất ngôi chùa mới, rồi  mời sư trụ 
trì để lấy lòng tin của Phật tử và khách thập phương đến lễ bái và  phát
 tâm công đức, .…
Một bộ phận quý vị lãnh đạo trong tổ chức Giáo hội cũng đang lâm vào 
tình  trạng công tư không rõ ràng, lạm dụng chức vụ, đố kỵ, hiềm khích 
với pháp lữ,  đặc biệt là đối với những người có việc làm hơn mình, ban 
hành văn bản ngăn sông  cấm chợ đối với các hoạt động hoằng pháp, hướng 
dẫn Phật tử tu học...
Đây là một sự thực báo động trong giới Tăng ni, Phật tử và gây bức 
xúc trong  đời sống xã hội mà các cấp Giáo hội Phật giáo Việt Nam chưa 
có hướng để giải  quyết và cứ tiếp tục tình hình này, Giáo hội Phật giáo
 Việt Nam sẽ mất lòng tin,  uy tín bị giảm sút trong lòng xã hội.
Cư sĩ Lê Minh