1)  Đặt vấn đề
Bài viết này nhắm đến mục tiêu cụ thể là thay đổi tên gọi Ban Giáo 
 dục Tăng Ni, một ban của Giáo hội Phật giáo Việt Nam, sang tên gọi mới 
 “Ban Giáo dục và đào tạo”.
Thực chất, đây không phải chỉ là việc đổi tên một ban, mà là việc  
thay đổi đối tượng giáo dục. Mà thay đổi đối tượng giáo dục chính là  
thay đổi về cơ bản đường lối, quan điểm giáo dục.
 
2)  Sự cần thiết phải thay đổi tên gọi “Ban Giáo dục Tăng Ni” thành “Ban Giáo dục và đào tạo”
 
Tên gọi “Ban Giáo dục Tăng Ni” đã có trong suốt quá trình hoạt động
  lâu dài của Giáo hội Phật giáo Việt Nam, cho đến tận hôm nay.
 
Từ “Tăng Ni” trong cụm từ tên gọi “Ban Giáo dục Tăng Ni” xác định 
rõ  đối tượng cũng như giới hạn đối tượng của hoạt động giáo dục của 
Giáo  hội, đó là trong phạm vi tu sĩ (Tăng Ni).
 
Việc xác định đối tượng cũng như giới hạn đối tượng trong hoạt động
  giáo dục của Giáo hội như thế phù hợp với yêu cầu và hoàn cảnh của 
những  năm 1980, 1990 khi mà hoạt động giáo dục Tăng Ni là một yêu cầu 
bức  thiết, hàng đầu sau một thời gian đình trệ vì hoàn cảnh. Khi đó, 
Phật  giáo Việt Nam cần ít nhất 20 năm tập trung cho hoạt động giáo dục,
 đào  tạo Tăng Ni, nâng cao c ơ bản mặt bằng trình độ Tăng Ni, lấy đó 
làm đào  tạo những chuyển biến quan trọng trong hoạt động giáo dục của 
Phật giáo  Việt Nam.
 
Đây chưa phải là hoạt động giáo dục đúng nghĩa, vì giáo dục không 
thể  có sự giới hạn về đối tượng, về không gian về thời gian. Nếu chỉ là
  hoạt động đào tạo tăng tài, đào tạo tu sĩ và luôn luôn như vậy, thì sẽ
  không có một nền giáo dục toàn diện.
 
Khi đó, hàng loạt trường Sơ cấp Phật học, Trung cấp Phật học, Cao 
cấp  Phật học (về sau xây dựng thành Học viện Phật giáo), với đối tượng 
đào  tạo chủ yếu giới hạn trong phạm vi tu sĩ, kiến thức chủ yếu là giáo
 lý.
 
Với mục tiêu đào tạo tu sĩ, những đối tượng không phải là tu sĩ 
(Phật  tử, những người yêu đạo Phật, những người có nhu cầu tìm hiểu về 
đạo  Phật, có thể là người theo các tôn giáo khác hay không tôn giáo) 
không  nằm trong hệ thống giáo dục của Phật giáo.
 
Và ở một khía cạnh khác, hoạt động giáo dục của Phật giáo Việt Nam,
  nhìn chung, là tách rời khỏi hoạt động giáo dục nói chung của hệ thống
  giáo dục toàn dân. Một đường ranh giới rõ ràng chia cắt giáo dục Phật 
 giáo Việt Nam với giáo dục toàn dân. Điều này vừa có ưu điểm, vừa có  
khuyết điểm.
 
Một trong những hệ quả tích cực là về mặt giáo dục Tăng Ni, tức 
giáo  dục Phật giáo, giới hạn trong phạm vi tu sĩ Phật giáo, 30 năm qua,
 Phật  giáo Việt Nam đã đạt được những thành quả quan trọng. Mặt bằng 
trình độ  học vấn Phật học tu sĩ Phật giáo nâng cao, tỷ lệ tăng ni có 
các văn bằng  Phật học tương ứng, từ sơ cấp đến Phật học đều gia tăng. 
Bức tranh Giáo  dục Phật học đối với tu sĩ có sự chuyển biến rõ rệt.
 
Việc gia tăng số lượng tu sĩ Phật giáo có bằng cử nhân Phật học đã 
là  tiền đề thúc thẩy việc du học của tăng ni, theo học những cấp cao 
hơn ở  các trường đại học nước ngoài. Từ đó, số lượng tăng ni có văn 
bằng tiến  sĩ, thạc sĩ được đào tạo ở Ấn Độ, Đài Loan, Nhật Bản, Trung 
Quốc… cũng  gia tăng.
 
Giáo dục Phật giáo tập trung vào đối tượng Tăng Ni đã đi vào phát triển theo chiều sâu, với nhiều thành quả.
 
Nhưng vì giới hạn trong “giáo dục Tăng Ni” nên giáo dục Phật giáo  
không thể phát triển theo chiều rộng. Sự ngăn cách giữa giáo dục Phật  
giáo và giáo dục toàn dân ngày càng đào sâu.
 
Đây là điều đáng quan tâm và lo ngại trong khi một số tôn giáo lại 
có  chiến lược phát triển song song giáo dục tu sĩ và giáo dục xã hội. 
Có  tôn giáo đã mở được mạng lưới các trường giáo dục mầm non chuẩn bị 
sẵn  sàng cơ sở vật chất và nhân lực để nâng cấp hệ thống giáo dục xã 
hội khi  được phép. Chiến lược đào tạo tu sĩ của họ cũng không giới hạn 
trong  hoạt động tôn giáo, mà còn nhằm phục vụ giáo dục xã hội, mà hiện 
nay họ  đã triển khai một cách không chính thức ở các cấp học trên cấp 
mầm non.
 
Trong xu thế xã hội hóa giáo dục, và cũng là một chủ trương quan  
trọng của nhà nước trong hoạt động giáo dục, sớm muộn gì tỷ trọng hoạt  
động giáo dục tôn giáo tham gia vào hoạt động giáo dục xã hội sẽ gia  
tăng và không loại trừ tình huống gia tăng nhanh chóng.
 
Trước bối cảnh đó, đã đến lúc Phật giáo Việt Nam không thể chỉ 
 giới hạn đối tượng của hoạt động giáo dục trong phạm vi tu sĩ, tức 
―giáo  dục Tăng Ni‖, mà cần nhanh chóng mở rộng đối tượng giáo dục theo 
nhu  cầu thực tế, tích cực chuẩn bị cho việc tham gi a vào giáo dục xã 
hội ở  tất cả các cấp học theo chủ trương xã hội hóa giáo dục, tích cực 
và  nhanh chóng tham gia ngay vào giáo dục xã hội ở cấp giáo dục mầm non
 ở  mức độ cao nhất có thể .
 
3)       Quan điểm giáo dục mới theo tên gọi “Ban giáo dục và đào tạo”
 
Với tên gọi “Ban giáo dục và đào tạo”, hoạt động giáo dục của Phật 
 giáo vừa mở rộng đối tượng, vừa mở rộng phạm vi hoạt động, tích cực góp
  phần thực hiện chủ trương xã hội hóa giáo dục.
 
Về đối tượng giáo dục, “ban giáo dục và đào tạo” không giới hạn 
phạm  vi hoạt động chỉ trong đối tượng tu sĩ, mà mở rộng đến toàn xã 
hội, kể  cả đối tượng người theo tôn giáo khác và người không tôn giáo 
nhưng có  yêu cầu đối với giáo dục Phật giáo. Quan điểm mở rộng đối 
tượng giáo dục  như trên là quan điểm mang tính chất “tốt đời đẹp đạo”, 
nó giúp Phật  giáo góp phần vào việc giáo dục đạo đức xã hội nói riêng, 
thúc đẩy sự  phát triển sự nghiệp giáo dục toàn dân nói chung.
 
Giáo dục Phật giáo Việt Nam cũng chính là giáo dục truyền thống dân
  tộc Việt Nam. Mở rộng đối tượng giáo dục Phật giáo chính là mở rộng 
hoạt  động giáo dục truyền thống dân tộc theo khía cạnh riêng do phía 
Phật  giáo chủ trì, nâng cao và làm phong phú hoạt động giáo dục truyền 
thống  dân tộc, giáo dục truyền thống văn hóa phương Đông.
 
Mở rộng đối tượng của hoạt động giáo dục Phật giáo Việt Nam là môi 
 trường và động lực để phát huy tiềm năng giáo dục mà Phật giáo Việt Nam
  đã tích lũy trong 2000 năm lịch sử và trong 30 năm hoạt động giáo dục 
 của Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Việc làm này sẽ phát huy tiềm năng 
giáo  dục mà Phật giáo Việt Nam đã tích lũy trong 2000 năm lịch sử và 
trong  30 năm hoạt động giáo dục của Phật giáo Việt Nam. Và ngược lại, 
sẽ là  một sự lãng phí vô cùng tai hại nếu tiềm năng lớn lao này, trong 
hoàn  cảnh mới, cũng chỉ giới hạn cục bộ, quanh đi quẩn l ại trong phạm 
vi  Tăng Ni.
 
Mở rộng đối tượng của giáo dục Phật giáo Việt Nam là trở về với  
truyền thống đẹp của Phật giáo Việt Nam hàng ngàn năm trước, khi nhà  
chùa cũng là nhà trường, khi nhà sư cũng đồng thời là thầy giáo, khi  
giáo hội tăng già đồng thời cũng là lực lượng trí thức tinh hoa của xã  
hội, góp phần tích cực và hiệu quả vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ  
Quốc.
Mở rộng đối tượng giáo dục của Phật giáo Việt Nam là đưa Phật giáo 
 Việt Nam tiến kịp với bước tiến của thời đại, khi mà ở nhiều nước, 
nhiều  vùng lãnh thổ trên thế giới, kể cả ở những quốc gia Phật giáo còn
 là  tôn giáo thiểu số, Phật giáo đã có những hoạt động xã hội mạnh mẽ, 
thể  hiện qua việc tham gia công tác xã hội bằng hệ thống trường học các
 cấp,  nhất là ở bậc đại học, kể cả ở những nhành khoa học kỹ thuật ứng 
dụng,  như y khoa, dược khoa, quản trị… chẳng hạn.
 
Mở rộng đối tượng của hoạt động giáo dục Phật giáo Việt Nam là tạo 
 môi trường thuận lợi, tạo cơ hội cho một số lượng Tăng Ni trẻ đông đảo 
 đã được đào tạo với trình độ học vấn cao, kết quả của hoạt động giáo 
dục  Phật giáo Việt Nam trong 30 năm qua cống hiến, phục vụ cho Dân tộc 
và  Đạo pháp. Tình trạng có không ít Tăng Ni đạt trình độ học vấn cử 
nhân,  thậm chí thạc sĩ, tiến sĩ phải giới hạn hoạt động của mình trong 
việc  cúng bái, l à do hoạt động giáo dục Phật giáo còn bị giới hạn 
trong một  phạm vi hẹp, không có nhu cầu về  nhân sự không tạo môi 
trường hoạt động  cho Tăng Ni trí thức.
 
Nay, nếu tình trạng đó thay đổi, chính là việc  khởi nguồn cho nước sông về biển lớn, đạo và đời đều được lợi.
 
Mở rộng đối tượng của hoạt động giáo dục Phật giáo Việt Nam cũng là
  môi trường cống hiến cho người cư sĩ Phật tử. Phật giáo Việt Nam hiện 
có  một số Phật tử thuần thành với trình độ học vấn cao. Trong bối cảnh 
 phạm vi phục vụ của hoạt động giáo dục Phật giáo được mở rộng, cơ hội 
để  số Phật tử trí thức này tham gia vào hoạt động của Giáo hội sẽ mở 
rộng  theo. Tính chất hoạt động của Giáo hội sẽ thay đổi theo hướng tích
 cực,  không chỉ đối với xã hội ,mà ngay cả đối với tự thân nội bộ Phật 
giáo.  Ảnh hưởng của Giáo hội đối với xã hội bên ngoài và chính tín đồ 
Phật  giáo được gia tăng bằng chính những hoạt động giáo dục mở rộng của
 mình.
 
Để đạt được những mục tiêu như trên, tất yếu cần một quá trình 
chuyển  biến lâu dài. Nhưng điều cần thiết trước tiên là sự chuyển biến 
về nhận  thức và cơ chế, trong đó việc thay đổi tên gọi “Ban Giáo dục 
Tăng Ni”  thành “Ban Giáo dục và Đào tạo” là một bước chuyển đổi bắt 
buộc và tiên  quyết.
 
Xác định rạch ròi việc mở rộng đối tượng, phạm vi hoạt động giáo 
dục  Phật giáo là sự mở đường cần thiết cho những nỗ lực sau đó đưa hoạt
 động  giáo dục Phật giáo lên một tầm cao mới.