Sáng nay trên đường đến Viện nghiên cứu, trong khi tôi
 rảo bước đến cơ quan, nhìn những hạt tuyết lất phất bay mà lòng bồi hồi
 se sắt trước cái lạnh mùa đông khắc nghiệt của nước Đức. Lòng tôi bồi 
hồi da diết khi biết rằng ở Việt Nam, hàng chục triệu người và kiều bào ở
 khắp năm châu đang hối hả về quê nô nức chuẩn bị đón một mùa xuân mới, 
xuân của niềm vui, xuân của đất trời và lòng người. 
Tôi, một người con xa xứ lại thấy chạnh lòng, buồn tủi
 và mong ngóng từ ngày, từng giờ nghĩ về quê hương Việt nam yêu dấu, nơi
 đó có bà, có cha mẹ, anh em và bạn bè thân yêu. Như nhà thơ chế Lan 
Viên đã từng nói: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm
 hồn”. Cái cảm giác này có lẽ chỉ những người xa xứ mới hiểu được, thấm 
thía từng câu chữ đậm sâu trong nỗi nhớ niềm thương về quê hương đất Mẹ.
Có một điều rất khó hiểu trong tâm niệm mỗi người 
rằng, khi ta được hưởng hạnh phúc tràn đầy bên những người thân thương 
nhất thì ta lại không cảm nhận được những giá trị cao quý đó. Chỉ khi ta
 không còn thấy nó hoặc không được hưởng nó nữa thì ta mới cảm nhận hết 
giá trị đích thực dù giản dị nhưng ấm áp tình đời mà trong tim mỗi người
 không thể xóa nhòa được, dù xa cách mấy và cánh chim đó bay đi đâu, lạc
 xứ nơi đất khách quê người nhưng đó lại là những điều thiêng liêng 
nhất, đi trọn cuộc đời. 
  | 
Em có nghe trời vào xuân chưa,  Bên sông từng giọt nắng vàng,  Chợt lưa thưa và mùa xuân đó Có em thì xuân rất đẹp... Ảnh minh họa: Hoàng Hà | 
Đây không phải lần đầu tiên đón tết xa quê, cũng không
 phải lần đầu tiên đi xa, nhưng hôm nay sao nghe lòng cồn cào quá, da 
diết đến thế. Tôi lại nghe bài hát “Mùa xuân đó có em” với những câu 
hát:
Em có nghe trời vào xuân chưa, 
Bên sông từng giọt nắng vàng, 
Chợt lưa thưa và mùa xuân đó
Có em thì xuân rất đẹp, 
Anh không biết xuân về lúc nào, 
Lời tình đong đưa theo gió, 
Mình yêu nhau mấy tuổi xuân rồi...
Câu
 hát "anh không biết xuân về lúc nào" nghe mà chua xót, da diết đến thế 
bởi vì văn hóa của nước họ không giống với Việt Nam của mình. Đất nước 
văn minh hiện đại đó, đầy đủ tiện nghi hơn mình rất nhiều nhưng sao nó 
xa lạ đến vô cùng. Tôi đã cố gắng hết sức để nghĩ rằng nó thân thiện và 
hiền hòa như quê hương mình, nhưng sao thật là khó quá. 
Những cánh chim đang đậu trên những cành cây trụi lá, 
cảnh vật đìu hiu, gió thổi vi vút và tuyết phủ trắng xóa làm cho lòng 
tôi lại càng dâng trào thêm nỗi nhớ quê. Tôi nhớ lũy tre đầu làng, không
 khí đón xuân với những bó lá dong, bánh chưng và chiếc ống giang để làm
 lạt buộc bánh, những chiếc bóng bay đủ màu sắc đang tung bay giữa chợ 
quê hòa với màu sắc của đào, quất và những chậu hoa thật đẹp ở phố 
huyện. Quê tôi là như vậy đó.
Nhớ năm nào còn mẹ, mẹ đã dậy thật 
sớm để ngâm gạo gói bánh. Mẹ còn giã một bó lá giềng để làm cho bánh 
thêm xanh. Mẹ còn gói đủ thứ bánh trái khác như là bánh gai, bánh xèo… 
Nhớ những đêm thức cùng với ba, trải chiếu xuống dưới bếp thức canh bánh
 chưng với những ánh lửa bập bùng, tiếng sôi sùng sục từ nồi bánh chưng.
 Nhớ ba làm kẹo lạc và cho tôi một miếng nhỏ mà thấy tuổi thơ của tôi 
thật đẹp, đẹp như chưa từng có. 
Chợt bâng khuâng nghĩ về mẹ, không biết giờ này mẹ 
đang ở đâu, phiêu diêu nơi cõi cực lạc này. Tôi cũng đang đau đáu nghĩ 
về quê mình, chợt nhớ những câu hát “Xuân này con về, mẹ ở đâu? Bao 
mùa xuân hẹn con vẫn đi. Đời trai như cánh chim phiêu bạt. Bao lần xuân 
về để mẹ hoài ngóng trông”. 
Không biết giờ này ba đã chuẩn 
bị được gì chưa, các cháu đã có những tấm áo mới nữa không. Năm nay 
không còn được cậu mua những chiếc áo thật đẹp nữa rồi, chắc các cháu 
cũng mong ngóng cậu về lắm phải không? Có lẽ tôi là người yếu đuối 
chăng, khi những con chữ trên màn hình chạy thì đồng nghĩa với những 
giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt. Nhưng tôi thấy hạnh phúc, hạnh phúc
 vì còn được khóc, còn được có quê hương để mà nhớ, để mà yêu. 
Biết chia sẻ cùng ai đây, nơi đất lạ xứ 
người, chẳng người thân thích, chẳng có ai quen mặt, cứ lầm lũi như vậy 
thôi. Tôi biết rằng, cùng cảnh ngộ với tôi còn có hàng chục nghìn sinh 
viên Việt nam ở khắp thế giới cũng đang mong ngóng về quê hương, Tổ quốc
 thân yêu, nơi có bà, có mẹ cho ta những tiếng ru hời từ thuở nằm nôi. 
Giờ chúng ta đã khôn lớn, đôi cánh đã mạnh mẽ bay khắp cùng trời cuối 
đất để mang lại niềm tin, trí tuệ, tri thức cho quê mình.
Những 
dòng tâm sự gửi về cho quê hương yêu dấu và tôi sẽ về trong ngày mai tốt
 đẹp hơn. Xin chúc cho tất cả mọi người đón xuân tràn đầy ấm áp tình yêu
 thương của gia đình, bạn bè, những người thân và hát khúc ca xuân “Xuân xuân ơi! Xuân đã về, có nỗi vui nào hơn ngày xuân đến, Xuân xuân ơi! Xuân đã về, Tiếng chúc giao thừa chào đón mùa xuân”.
Ánh Dương